Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 122: Thành quả thì rất đáng mừng

Đằng sau thông tin này còn in một chữ “Lớn” rất to! Kim quang lóng lánh, rạng rỡ sinh huy, vô cùng uy nghiêm, cho thấy thông báo đúng là pháp chỉ của thánh tông.
Hai mắt Bạch Đông Lâm sâu lại, đã tới rồi sao? Sự kiện lớn mà Khâu Chân nói!
Xem ra hắn phải nhanh hơn nữa, Bạch Đông Lâm cảm thấy thời gian rất gấp rút, có cảm giác như mưa gió sắp tới.
Trừ việc tu luyện công pháp, mở Linh Khiếu, hắn còn phải cảm ngộ kinh phật đạo tạng, tu luyện hai môn siêu độ pháp vô thượng, còn có hai môn thần thông bí thuật chờ mình đến Bia Giới học tập, còn phải tìm thời gian chế tạo vài con “rối gỗ thế mạng”.
Thật mệt mỏi, nếu hắn có thuật phân thân thì tốt rồi!
Hắn dừng mớ suy nghĩ lộn xộn lại, đường cũng phải đi từng bước một. Đầu tiên hắn phải đến Bia Giới chọn bí thuật thần thông đã, có cuống cũng chẳng làm được gì, trước khi bão táp đến thì hắn cứ cố gắng làm tốt nhất có thể thôi.
Hắn vẽ cánh cửa ánh sáng, bước qua nó để tiến vào Bia Giới.
Bia Giới bao la.
Nơi đây quạnh quẽ hơn nhiều so với lần đầu tiên hắn tới. Dưới tình huống bình thường, Bia Giới vô cùng náo nhiệt, người qua kẻ lại, thỉnh thoảng còn xuất hiện cánh cửa ánh sáng.
Bạch Đông Lâm quen cửa quen nẻo tiến vào trong rừng bia. Hắn ngồi khoanh chân, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã hoàn toàn khác trước. Bây giờ lựa chọn bí thuật thần thông còn dễ hơn rất nhiều so với trước kia.
Ánh sáng bản nguyên bỏng rát như ban ngày xuất hiện trong không gian tối om. Đồng thời ý niệm thần hồn đã mạnh hơn rất nhiều lần, quét qua một biển lửa truyền thừa rộng lớn. Vô số thông tin bí thuật thần thông hiện lên trong đầu.
Tất cả các công pháp truyền thừa đều bị hắn che chắn, hắn đã có “Thần chú Dựng Ma Chân Kinh” nên bây giờ chỉ cần những thứ này.
Trong Bia Giới có rất nhiều bí thuật thần thông, nhưng đều vô cùng trân quý. Người đạt được thứ hạng đầu trong bảng xếp hạng cũng chỉ có một cơ hội. Lần này Thánh Tông bất ngờ ban thưởng cơ hội này, nếu tiêu điểm tích lũy để mua sắm thì ít nhất phải mất từ năm vạn điểm trở lên.
Hai lần cơ hội này đều không bị hạn chế điều kiện gì. Dĩ nhiên hắn phải lựa chọn loại tốt nhất và đắt nhất!
Tin tức mênh mông hiện lên trong lòng. Bạch Đông Lâm tốn mất gần hai canh giờ, lựa ra hai bí thuật thần thông dựa theo tình huống của mình.
Trong Bia Giới, chỉ có thời điểm lợi dụng bia đá tiến hành lĩnh hội thì mới bắt đầu khấu trừ điểm tích lũy. Vì vậy Bạch Đông Lâm có thể chậm rì rì lựa chọn tỉ mỉ.
Hắn mở mắt ra, xác định hai môn truyền thừa, cơ thể khẽ động đã biến mất không thấy.
Một canh giờ sau, Bạch Đông Lâm xuất hiện trước một tấm bia đã khắp nơi toàn là máu đỏ. Xung quanh tấm bia đá này có ma ảnh vờn quanh, một luồng huyết sát ập vào mặt.
Hắn nhắm mắt ngồi khoanh chân, tay dán lên trên tấm bia đá, ánh sáng đỏ hiện lên trên vòng tay, phí mất một cơ hội.
Tấm bia đá truyền thừa khẽ lóe lên ánh sáng đỏ, rất nhiều chữ cái màu đỏ bay ra. Dường như Bạch Đông Lâm ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.
Những chữ cái bay tới thần hải, chui vào bên trong linh hồn, vô số tin tức huyền ảo khắc sâu tận đáy linh hồn.
“Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp!”
Đây là một môn bí thuật tối cao, vừa là cách tự nổ cũng như biện pháp chạy trốn.
Người thi triển thuật này có thể nháy mắt làm nổ tung năng lượng khắp cơ thể, bùng phát lực tấn công cường đại. Cùng lúc đó, thần hồn có thể phân tách ra bám vào bên trong huyết quang vương vãi.
Chỉ cần có một tia huyết quang không bị tiêu diệt, thì sẽ có cơ hội sống lại. Dù thấy thế nào thì môn bí thuật này chính là chuyên dành riêng cho hắn. Không chỉ tặng cho hắn một sát chiêu có lực tấn công cực lớn, hơn nữa còn có thể che giấu bí mật bất tử của mình. Điều này thật sự quá hoàn hảo!
Hắn mở mắt ra, ánh sáng đỏ hiện lên. Quả thật môn bí thuật này không tồi, nhưng mức độ phức tạp huyền ảo còn kém hơn “Thần chú Dựng Ma Chân Kinh” rất nhiều. Hơn nữa bây giờ linh hồn hắn đã khác xưa cho nên tiếp thu truyền thừa với tốc độ cực nhanh.
Bạch Đông Lâm tiếp thu xong truyền thừa không hề chậm trễ, đứng dậy chạy tới một tấm bia đá truyền thừa khác.
Bia Giới này thật sự rất lớn, cộng thêm việc không thể sử dụng vòng tay cánh cửa ánh sáng ở chỗ này, chỉ có thể đưa bọn họ vào trong rồi truyền tống ra ngoài. Nơi đây thật sự rất đặc biệt.
Hắn lại chạy rất lâu, vội tới lựa chọn tấm bia đá truyền thừa thứ hai. Khí tức trên tấm bia này càng kỳ lạ hơn, không gian xung quanh mơ hồ vặn vẹo, như thể gần ngay trước mắt xa tít chân trời.
Cả một rừng bia đá này đều là bảo vật, dựa theo những truyền thừa chứa đựng bên trong khác biệt mà chúng có được đặc tính không giống nhau.
Hắn ngồi khoanh chân, vòng tay hơi lấp lánh ánh sáng đỏ. Tay trái thành công sờ lên trên mặt bia đá thoắt ẩn thoắt hiện kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận