Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 580: Vốn chẳng thể tiêu hóa được

Quỹ đạo điện từ nằm ở cuối tầm mắt, tia điện màu xanh thẳm quấn quýt trên thân thể kim loại của Bạch Đông Lâm. Tiếng kêu tách tách vang lên, lực điện từ được thúc đẩy. “Ong!”
Không trung chấn động, Bạch Đông Lâm hóa thành tia sáng rồi biến mất chỉ trong nháy mắt. Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh.
Dưới tác dụng của động năng đáng sợ, không gian bị xé rách, uy năng tràn tới mặt đất ở bên dưới. Núi, đất đai nham thạch, rừng rậm đều bị hóa khí. Một giây sau, tốc độ của Bạch Đông Lâm đã chậm lại, cho tới khi hắn bay lơ lửng trên không trung.
“Két két!”
Thân thể hóa thành kim loại đỏ bừng, mơ hồ có dấu hiệu bị chảy ra. Tia điện màu xanh thẳm liên tục chạy trên thân thể hắn.
Bạch Đông Lâm quay đầu nhìn lại, một lối đi dài tới mười vạn dặm xiên vào trời cao đang từ từ tiêu tán, không gian bị xé rách nhanh chóng khôi phục lại.
Trong nháy mắt, Bạch Đông Lâm nhận ra dư âm đáng sợ. Hắn hơi điều chỉnh phương hướng để tránh ảnh hưởng tới sinh mệnh vô tội trên mặt đất.
“Tốc độ vừa rồi của mình đạt tới một phần sáu tốc độ ánh sáng, vẫn có thể nhanh hơn nữa. Nhưng thân thể của mình lại không chịu được, hạt tế bào đang có dấu hiệu tán loạn.”
Thân thể của Bạch Đông Lâm đã khôi phục nguyên trạng chỉ trong chốc lát. Hắn gật đầu tỏ vẻ hài lòng, tốc độ này đã cực kỳ đáng sợ rồi. Nếu Bạch Đông Lâm ở trong hư không vũ trụ thì tốc độ của hắn còn tăng lên nhiều.
“Nếu mình thi triển Pháp Thiên Tượng Địa để tăng chất lượng thân thể, cộng thêm tốc độ này thì việc làm nổ tung một Ngôi sao viễn cổ cũng không phải vấn đề lớn.
Trong quy tắc của thế giới này, không có cái gọi là giới hạn ở tốc độ ánh sáng. Tu vi tăng lên thì việc nắm giữ loại pháp tắc này cũng trở nên thành thạo hơn, tốc độ của Bạch Đông Lâm có thể tăng lên không có hạn mức.
Chỉ có tốc độ là không phá được, đánh đâu thắng đó. Tốc độ tới cực hạn cũng là một môn Vô Thượng Thần Thông.
Sau khi thực nghiệm xong, Bạch Đông Lâm vô cùng vui vẻ, không dừng lại lâu, bước một bước trên hư không rồi biến mất.
Thành chủ Thái Hạo là một trong một nghìn lẻ tám chủ thành của Hoang Vực, cũng là tòa chủ thành gần Cực Đạo thánh tông nhất. Trong một tửu lâu phổ thông, Bạch Đông Lâm ngồi ở cạnh cửa sổ, tự rót rượu tự uống, trên bàn gỗ trước mặt bày đầy rượu và đồ ăn ngon.
Hắn cầm một quyển sách rất dày trên tay, bìa sách vẫn còn mới tinh. Trên đó vẫn tỏa ra mùi mực, rõ ràng quyển sách này mới được in ấn chưa lâu. Trên quyển sách viết bốn chữ lớn rồng bay phượng múa “Tiềm Long Sồ Phượng”. Bạch Đông Lâm từ từ lật sách, ánh mắt của hắn thì ở trên trang sách nhưng ý niệm lại đắm chìm trong thân thể.
Trong thế giới cực kỳ u tối – âm giới bất diệt này tràn ngập sức mạnh cắn nuốt vô tận. Trong một thế giới đen kịt, một điểm sáng đang nặng nề di chuyển. Đó là một bong bóng phát sáng trong suốt như pha lê.
Đây là bảo vật kỳ lạ xuất hiện sau khi Bạch Đông Lâm dùng “bom nguyên sơ” nổ chết Mi Hồng Anh tại Trấn Ma Thần Điện.
Cho tới bây giờ, hắn cũng chẳng rõ rốt cuộc thứ này là Mi Hồng Anh hay là một trong những bảo vật trong truyền thừa của Lưu Lãng Đế.
Qua sự điều tra của Thư Sơn, Bạch Đông Lâm đã biết rõ đó là thứ gì. Nó là một tiểu thế giới hoàn chỉnh.
Giới tu luyện gọi thứ này là Một Bông Hoa Một Thế Giới hoặc Nhất Sa Nhất Thế Giới. Tiểu thế giới này có rất nhiều danh xưng, cũng là vì vô số hình thái bên ngoài của nó tạo nên. Có khi là một hạt cát, lúc lại là một cái lá cây, một bông hoa, cũng có khi giống như thứ mà Bạch Đông Lâm đoạt được là một bong bóng mềm mại.
Hắn không tìm được tài liệu cụ thể là nó được sinh ra như thế nào, chỉ biết đây là một bảo vật tồn tại vĩnh cửu, cực kỳ quý hiếm. Đáng tiếc, Bạch Đông Lâm lại chẳng thể dùng được bảo vật như vậy.
Hắn đã từng thử rất nhiều phương pháp như huyết tế, hồn luyện. Nhưng những phương pháp nhận chủ phổ thông này lại hoàn toàn vô dụng. Đúng như những gì Bạch Đông Lâm tra được, cách thức nhận chủ của mỗi tiểu thế giới này không giống nhau. E rằng chỉ có “người chế tạo” nó mới biết phương pháp cụ thể.
Rơi vào đường cùng, Bạch Đông Lâm chỉ có thể coi nó như phế vật, ném vào trong âm giới bất diệt. Nếu như một tiểu thế giới bị hắn cắn nuốt hết, chuyển hóa thành năng lượng thì nhất định sẽ giúp Bạch Đông Lâm thu được lợi ích to lớn.
Nhưng tám năm rồi, thế giới bong bóng này lại cứng rắn hơn bất cứ thứ gì, vốn chẳng thể tiêu hóa được.
‘Xem ra âm giới bất diệt còn quá yếu. Nếu bỏ đi rồi sửa đổi thêm lần nữa, nói không chừng có thể cắn nuốt được tiểu thế giới kia…’
“Vị đạo hữu này, tại hạ có thể ngồi ở đây một chút được không?”
Mạch suy nghĩ của Bạch Đông Lâm bị cắt đứt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, trong tửu lâu vẫn còn rất nhiều chỗ trống, nhưng chỉ có nơi này là sát cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận