Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 532: Thời thế đổi thay

Có lẽ chỉ như vậy hắn mới cảm thấy lưu luyến thế giới này. “Aaaa! Đừng mà! Cứu tôi với !”
Những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Bạch Đông Lâm lập tức bị cắt ngang bởi một tiếng kêu cứu thất thanh của một người phụ nữ.
Chết tiệt, hôm nay đúng xui xẻo!
Bạch Đông Lâm nhanh chóng liếc nhìn con hẻm tối đen rồi lại thu hồi ánh mắt, hắn bước nhanh khỏi chốn thị phi này.
“Huhu, đừng mà! Cầu xin các anh, em vẫn còn là học sinh…”
Tiếng van xin rất rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch, Bạch Đông Lâm ngẩn ra, hai tay nắm chặt.
Một cảm xúc kỳ lạ đang lan nhanh trong lòng hắn.
Chết tiệt!
Bạch Đông Lâm đột ngột quay người, hắn mở cái cặp ra nhặt hai viên gạch bên vệ đường nhét vào trong.
Trong con hẻm mờ mịt, ánh sáng lờ mờ khiến hắn chỉ mơ hồ nhìn được vài bóng người cao lớn, nhưng hắn nghe rất rõ đủ loại lời nói trêu đùa bẩn thỉu từ bọn chúng.
Nhờ vậy mà hắn xác định được vị trí của bọn chúng.
Bạch Đông Lâm rón rén tiếp cận, bọn chúng người đông thế mạnh, bằng kinh nghiệm từ khi còn bé, tình huống trước mắt đánh lén là lựa chọn phù hợp nhất.
Bốn năm tên côn đồ to con nhìn chằm chằm vào một cô bé đã ngã quỵ trên mặt đất, không hề để ý Bạch Đông Lâm đang từ từ đến gần sau lưng.
Trái tim đập nhanh, trong lòng vô cùng hồi hộp kích thích.
Từ bốn năm đại học, ba năm đi làm đến nay đều diễn ra một cách êm đềm và tẻ nhạt, hắn trong quãng thời gian này thiếu đi những góc cạnh của cuộc sống.
Bạch Đông Lâm cảm thấy như mình đang trở lại những ngày còn bé, phải đấu tranh cho cuộc sống, phải chống lại lũ bắt nạt trong trường.
Đôi mắt hắn dần trở nên sắc bén và dữ tợn.
Hai tay hắn nắm chặt chiếc cặp nhét gạch bên trong, quay tròn chiếc cặp, tiếng gió phát ra vụt vụt!
Bụp!
Chiếc cặp va ngay vào sau ót một tên, cổ họng chưa kịp cất tiếng đã nhũn cả người ngã xuống đất không biết sống chết.
“Aaaaa!”
“Tóc vàng!”
“Thằng nhóc đáng chết!”
Bạch Đông Lâm không nói lời nào, tiếp tục cầm chiếc cặp xoay tròn đập tới một tên côn đồ khác, hắn ta đã kịp đưa tay lên đỡ nhưng đỡ thế nào được gạch cứng, lập tức la hét thất thanh.
“Còn ngẩn người làm gì? Chạy mau!”
Nhìn cô gái đang sững sờ tại chỗ, Bạch Đông Lâm nổi giận, sao trong kịch bản lúc nào con gái gặp tình huống này đều đờ người ra thế nhỉ.
Bạch Đông Lâm nghiêng người đẩy cô bé còn đang ngơ ngác ra ngoài con hẻm.
“Đừng lo lắng, mau chạy đi báo cảnh sát!”
Cô bé tỉnh táo lại, dùng ánh mắt cảm kích nhìn Bạch Đông Lâm rồi vội ném đi giày cao gót đang mang, bất chấp quần áo te tua, vội vàng chạy ra đường lớn.
Ha ha, mặc dù hơi ngơ ngơ một chút nhưng cũng không ngốc.
Nếu để cô bé ở lại thì càng là gánh nặng, càng nguy hiểm, ngược lại để cô bé chạy đi báo cảnh sát có thể khiến bọn côn đồ cảm thấy kiêng kị rồi rút khỏi đây.
Nhưng thật không may, Bạch Đông Lâm không biết giới trẻ ngày nay vô cùng to gan, thậm chí rất máu lạnh và vô tâm.
Thời thế đổi thay!
“Khạc! Phụt! Con mẹ mày, thời đại nào rồi còn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân?”
“Đập chết mẹ nó cho tao, còn một tháng nữa tao mới đủ mười tám, sợ con mẹ gì mà không giết!”
Bạch Đông Lâm sửng sốt đối diện với mấy tên nhóc côn đồ lăm le cầm trên tay con dao bướm, hắn thầm kinh hãi, thanh niên bây giờ hổ báo như vậy sao?
Nhưng chẳng hiểu tại sao, trong lòng Bạch Đông Lâm không hề hoảng loạn hay tìm cách trốn chạy, một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong hắn càng lúc càng nhiều.
“Anh em, lên chơi nó!”
Tụi nó điên đầu lên, chẳng phải vì một đứa bạn trong số chúng nó bị chết, mà bởi vì bọn nó bị phá đám khiến cho con nhỏ kia mới chạy thoát.
Bốn tên nhóc sôi máu xông lên như bốn con chó dữ, Bạch Đông Lâm liền vung chiếc cặp xoay vòng.
Tuy nhiên bọn chúng không hề sợ hãi, một tên tóc xanh bị đập trúng cái đầu nhưng tiếp tục liều mạng bắt lấy chiếc cặp, tức khắc Bạch Đông Lâm bị khống chế.
Ba tên còn lại hung hãn cầm con dao bướm đâm tới, dưới ánh trăng, con dao lóe lên một tia sáng chói mắt rồi nhắm vào yếu điểm của Bạch Đông Lâm.
Dưới nguy cơ sinh tử, Bạch Đông Lâm ứa ra mồ hôi lạnh, da đầu tê rần, đồng tử co rút, tim càng đập dữ dội.
Một loại cảm xúc kỳ lạ sục sôi trong lòng.
Cảm giác này…
Hắn thả lỏng tay, lùi một bước né con dao nhắm vào lồng ngực của hắn, cúi người xuống dùng bả vai kê tay thằng nhóc tóc đỏ lên rồi bẻ mạnh.
Nó lập tức điếng người, đau đớn khiến nó vô thức buông con dao trên tay ra.
Một con dao từ sau lưng đâm tới, Bạch Đông Lâm không quay lưng lại, vòng tay ra sau dễ dàng bắt được con dao.
Trong một khoảnh khắc đó, Bạch Đông Lâm cướp lấy con dao, đâm liên tiếp hai nhát vào lồng ngực và cổ họng tên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận