Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1818 - Lột xác thiên phú (1)

Theo cách nhìn của Bạch Đông Lâm, đại tỷ lựa chọn thế nào cũng không thành vấn đề, với sức mạnh của hắn, hắn có thể che chắn hết thảy gió mưa cho nàng ta.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, ngoại trừ đại tỷ và nhị ca của hắn, những người còn lại trong số mười hai lầu chủ và ngũ đại thành chủ của Bạch Ngọc kinh đều có mặt.
Vù——
Một ánh kiếm quang xuyên qua hư không, rơi vào tiểu viện rồi lộ ra hai bóng người dựa sát vào nhau, đó chính là hai vợ chồng Bạch Kiếm Ca và Liễu Nhất Nhất.
“Tiểu đệ......”
Bạch Kiếm Ca muốn nói lại thôi.
“Ta hiểu rồi, đại tỷ đã có lựa chọn, tự nhiên không cần chúng ta ngang ngược can thiệp.”
Bạch Đông Lâm gật đầu hiểu rõ, việc Bạch Nguyên Trinh vắng mặt đã nói lên tất cả.
“Đại tỷ nhờ ta chuyển cho ngươi một câu, thần triều Đại Hạ gắn kết với tâm thần của nàng ta, lòng của vô số con dân đều hướng về nàng ta, nàng ta sẽ không bỏ rơi con dân của mình, nàng ta sẽ không ngừng tìm kiếm, cuối cùng rồi sẽ có một ngày nàng ta dẫn dắt thần triều Đại Hạ phá vỡ lồng giam và cùng nhau bước ra thế giới bên ngoài.”
Bạch Đông Lâm im lặng, người siêu thoát nguyện trả giá bằng mạng sống của mình để bố trí phong ấn, chuyện phá vỡ phong ấn đó nói thì dễ nhưng làm chẳng dễ chút nào.
Hiện giờ, hắn muốn rời đi cũng chỉ có thể nhờ vào bất tử bất diệt, thiên phú đã có biến chuyển mới sau lần đột phá ý thức này, lúc bấy giờ mới có thể dẫn người ra ngoài.
Hơn nữa, điều kiện tiên quyết là ít nhất đối phương phải đạt thập cảnh, nếu không ý thức sẽ tan biến vào thời điểm rời đi.
Bạch Đông Lâm đứng dậy rồi ngẩng đầu nhìn ra xa, ánh mắt vượt qua Tinh Không vô biên, rơi vào bên trong Thần Vực của thần triều Đại Hạ, đối mắt với Bạch Nguyên Trinh đang ngồi ngay ngắn trên ngai vàng.
“Đi thôi, đại tỷ có con đường của đại tỷ, ta tin rằng nàng ta sẽ không dừng bước tại nơi này.”
Dứt lời, hắn dẫn đầu đi tới tiền điện, mọi người theo sát phía sau.
“Tới rồi! Ra đây đi!”
“Ngàn vạn năm không gặp mặt, Bạch đại nhân vẫn anh tuấn tiêu sái, uy nghiêm thần võ như thế!”
“Rất đúng! Rất đúng!”
“Bọn ta bái kiến đại nhân!”
Vẻ mặt mọi người đều rất trang nghiêm, cung kính hành lễ và bày tỏ lòng kính ngưỡng tràn ngập với Bạch Đông Lâm từ tận đáy lòng.
“Chư vị, khách sáo rồi.”
Bạch Đông Lâm mỉm cười, không kiêu ngạo không hấp tấp, hắn chắp tay hành lễ lại. Từ trước đến nay, hắn luôn giữ vững thái độ bình đẳng với bằng hữu của mình, hắn sẽ không vì thực lực bản thân trở nên lớn mạnh mà không coi ai ra gì, đây là một trong những phẩm chất vô cùng tốt đẹp hắn đã được dưỡng thành từ kiếp trước.
Nhận được tác động bởi khí chất của Bạch Đông Lâm, lòng mọi người ấm áp hẳn lên, ai nấy đều sinh ra cảm giác thân thiết, sự căng thẳng và thận trọng đã tan biến đi hết.
Hắn rũ mắt nhìn quanh, trong đại sảnh đều là những gương mặt quen thuộc, hoặc là người đã từng kề vai chiến đấu hoặc là người có cùng chung kẻ thù.
Ể? Tiểu gia hỏa này là......
Bạch Đông Lâm nhìn thấy một người ngoài dự đoán, ngay lúc người đó chạm mắt với hắn, không ngờ thân thể đối phương lại không nhịn được mà run lên bần bật, quỳ rạp xuống đất với nét mặt kích động.
“Đại nhân, đệ là Cẩu Đản, cuối cùng đệ cũng được gặp lại ngài rồi!”
Ầm ầm ầm!
Đại hán khóc ròng, thân thể thẳng tắp khấu đầu trên đất, đập đến mức mặt đất phát ra tiếng động trầm đục, động tĩnh như thế thu hút hàng loạt ánh mắt khác thường của tất cả mọi người trong điện.
Chẳng phải đây là Võ Thánh à? Hắn từng giao hảo với Bạch đại nhân ư?
Cẩu Đản!
Bạch Đông Lâm lắc đầu bật cười, âm thầm cảm thán thực tế hay thay đổi vô thường và cả vận mệnh kỳ diệu, không ngờ một cậu bé thôn quê ở thế giới nho nhỏ kia vậy mà giờ đây có thể đạt đến trình độ này.
Lúc trước, hắn tiến vào Minh Dự Cổ Giới và bị kẹt lại ở Vô Quy táng vực, sau đó may mắn thoát ra và nghỉ lại một thôn có tên là Tiểu Hoàng.
Khi ấy, Cẩu Đản chỉ là một đứa trẻ vô tri, ngày nào cũng đưa gà con hầm nấm tới cho hắn, lúc hắn rời đi thì tiện tay truyền thụ cho Cẩu Đản rất nhiều võ học thông thường.
Nếu hắn nhớ không nhầm, cuối cùng Minh Dự Cổ Giới bị Minh Dự Đế Quân lấy đi phải không nhỉ?
Thật khó tưởng tượng tiểu tử Cẩu Đản này phải trải qua bao nhiêu tang thương mới từng bước một đến được mức này, dùng võ học phàm tục để đạt thành thanh danh Võ Thánh, chân chính nghịch phàm cải mệnh.
Lợi hại!
“Ha ha, Cẩu Đản, đệ rất tài đấy!”
Đám người nghe vậy đều biến đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía Võ Thánh trở nên trịnh trọng hẳn lên.
“Hì hì, tạ đại nhân khích lệ!”
Cẩu Đản gãi đầu cười ngây ngô, bao nhiêu cực khổ phải trải qua suốt những năm tháng dài đằng đẵng, lúc này đây đều hóa thành mật ngọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận