Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1246: Đại ma vương Ny Ny

́p úng ấp úng!
"Thơm quá! Ăn ngon quá!”
Bốn hoa linh chỉ ăn một quả lớn bằng quả nho, cuối cùng ăn không nổi, ánh sáng trong cơ thể tràn ra hóa thành một đoàn kiệu ánh sáng bao bọc thân thể nho nhỏ trôi nổi trong hư không.
Bạch Hồ nuốt một rễ cây màu xanh biếc dài ba thước, no nấc một cái, nằm sấp trên mặt đất lâm vào ngủ say, ánh sáng màu xanh lấp lánh trên mông dần dần mọc ra cái đuôi lông thứ bảy.
"Ai nha, sức ăn của các ngươi thật nhỏ, còn lại thì Ny Ny ăn hết nha, a ô~"
Gió cuốn mây tan, một xe đẩy đầy thuốc quý, toàn bộ đều vào trong bụng Ny Ny, vô số thần quang rực rỡ chuyển động dưới thân thể Ny Ny, Ny Ny chỉ cảm thấy cả người tràn ngập ấm áp, nằm tại chỗ, thoải mái ngủ thiếp đi.
"Ăn ngủ, ngủ ăn, thật sự là một con heo con!"
Hư không hơi nhộn nhạo ngưng kết ra thân ảnh Bạch Đông Lâm, nhìn thoáng qua linh thực run rẩy trong vườn thuốc, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Lục địa Hằng được hình thành từ vô số khí hỗn độn, mà vườn thuốc lại ở trung tâm của lục địa, có thể nói là nơi sinh trưởng hoàn mỹ nhất của thuốc quý, ở nơi này một năm cũng gần bằng vạn năm ở bên ngoài.
Hơn nữa tốc độ của dòng thời gian bên trong Vĩnh Hằng Bất Hủ Giới đã thay đổi theo sự tăng tốc thời gian của hắn. Phỏng chừng chỉ cần vài lần bế quan tu luyện, giới này đã qua một hai vạn năm.
Vườn thuốc vô cùng rộng lớn, có vô số các loại linh thực thuốc quý do hắn tích lũy thu thập bao nhiêu ngày tháng mới được. Thuốc quý thấp nhất cũng là mấy triệu năm, mấy chục triệu năm, một trăm triệu năm cũng có.
Bất cứ một viên thuốc quý nào trong vườn thuốc này được truyền đi đều có thể khiến vô số tu sĩ cướp vỡ đầu, mục địch ban đầu thành lập vườn thuốc là để luyện đan nuôi dưỡng linh khiếu, thế nhưng về sau cũng không thiếu năng lượng nên chưa thực hiện kế hoạch này, cho nên vẫn nuôi dưỡng ở chỗ này mà chưa từng sử dụng, đều dưỡng thành tinh.
Có lẽ sau này rảnh rỗi không có việc gì sẽ làm một ít thuốc quý hoặc là luyện thành đan dược, đưa lên không gian Thiên La, đưa phúc lợi cho kí chủ Thiên La.
"Ngô! Ngủ ngon thoải mái quá!”
Chờ đợi hồi lâu, Ny Ny là người đầu tiên tỉnh lại, duỗi lưng một cái, nhìn thấy Bạch Đông Lâm ở một bên.
"Này! Ca ca bụng lớn, sao ngươi lại ở đây? Ngươi đã ăn chưa? Có muốn ta hái cho ngươi ít trái cây không?”
Xào xạc!
Nơi này cách vườn thuốc không xa, giọng nói trong trẻo của Ny Ny bị linh thực nghe thấy, nhổ rễ, chạy như điên trốn đi.
Lông mày Bạch Đông Lâm khẽ run, nghe xưng hô quen thuộc này, xem ra trí nhớ của tiểu nha đầu này đã khôi phục, thế nhưng còn hết ăn lại uống ở nơi này của hắn.
Lần này hắn bế quan mấy ngàn năm, Tiểu nha đầu Ny Ny này chính là đã gây họa không nhỏ cho lục địa Vĩnh Hằng, chỉ ăn không làm, hắn thậm chí hoài nghi có phải bản thể của nha đầu này là một thước hai hay không, mãi mãi cũng không cao.
"Ăn ăn ăn, mỗi ngày ngươi chỉ biết ăn, nhìn thân thể của ngươi bây giờ còn trân quý hơn cả thịt Đường Tăng, cũng không sợ bị yêu ma quỷ quái bắt đi!"
"Thịt Đường Tăng? Ăn ngon không vậy?”
Hít hà.
Nhìn Ny Ny lại bắt đầu chảy nước miếng, khuôn mặt già của Bạch Đông Lâm tối sầm lại, đưa tay xách nàng lên, một cước đá tỉnh Bạch Hồ.
“Ny Ny, Bạch Hồ, hai người các ngươi nên rời khỏi nơi này rồi!
"Rời đi? Không không không không..."
"Anh anh anh!"
“Ha ha, không phải ta không cho ngươi ở lại, là Khương tiền bối nhớ cháu gái ngoan như ngươi, ngươi nhẫn tâm để một người cô đơn lẻ loi như hắn ngồi xổm trên vách đá câu cá?"
“Nói không chừng lão nhân gia hắn còn chuẩn bị canh long ngư mà ngươi thích nhất nha!”
"Được rồi!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ny Ny nhăn lại, mềm mại như sương đánh cà.
Bạch Đông Lâm giơ tay xé mở một vết nứt đỏ tươi, ném Ny Ny và Bạch Hồ vào, vỗ vỗ tay, vẻ mặt lập tức buông lỏng.
Xào xạc! Vô số linh thực trong vườn thuốc run rẩy kịch liệt, tản ra ý vui sướng, vui vẻ đưa tiễn đại ma vương Ny Ny.
...
"Ai u! Mông của ta!”
Bạch Thần Giới Vực, trong đại điện phủ Giới Chủ đột nhiên nứt ra một khe hở, một người một hồ ly rơi xuống.
Mặt mày Vô Vi khẽ run, mở hai mắt hờ hững quanh quẩn ánh sáng đen trắng, trong lòng đã hiểu rõ ý của bản thể.
Đưa tay thăm dò hư không trước mặt, vượt qua khoảng cách vô biên, bắt lấy Tiểu Tử xưng vương xưng bá trong một đoàn tinh hệ siêu giới.
“Đại ca, ngươi tìm Tiểu Tử có chuyện gì?”
Tiểu Tử liếc mắt nhìn Ny Ny và Bạch Hồ trên mặt đất, cũng không để ý, tâm tư còn đặt trên chiến đoàn tinh vực mà mình thành lập.
"Tiểu Tử, có một nhiệm vụ giao cho ngươi, đưa tiểu cô nương này về Càn Nguyên Giới, Thái Hồ."
"Chút chuyện nhỏ này còn cần Tiểu Tử ta ra tay hả? Tùy tiện tìm một người..."
"Ừ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận