Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 751: Đưa chân linh Lam Linh vào luân hồi

Thứ Thánh Cung Băng Tuyết bây giờ có thể khiến cho hắn để tâm cũng chỉ có năng lượng kỳ dị trong thần trì và thi thể nữ tử trong con suối kia mà thôi. Tu sĩ bế quan một lần chính là ba năm, năm năm. Có thế giới thấp duy làm trung chuyển, hắn chỉ cần cách vài năm rút ra thời gian đi tiểu tới lộ mặt một lần cũng sẽ không khiến Thánh Cung hoài nghi.
Có Nhị sư tỷ của Lam Linh hỗ trợ truyền lời, cũng không sợ chậm trễ đại sự gì.
Suy ngẫm một hồi, Bạch Đông Lâm cảm thấy không quên cái gì mới ngưng đôi mắt, ý chí ngưng đọng thực chất cứ thế tràn ra, chất lại ngoài cơ thể, cẩn thận cảm ứng.
Đây là một phương thức cảm ứng khác ngoại trừ ánh mắt thần thông và ý niệm thần hồn của hắn. Lấy ý chí làm nền tảng là lực lượng duy nhất mà trước mắt hắn có thể dùng để chống lại tu sĩ đại năng, có thể rõ ràng cảm ứng được có cường giả đang nhìn trộm hắn hay không.
Một lát sau, Bạch Đông Lâm thu hồi ý chí, thân ảnh nhoáng lên, nháy mắt bắn vào thông đạo đỏ tươi vừa trống rỗng xuất hiện, biến mất không thấy.
Rào rào rào!
Biển rộng vô bờ, nước biển bao la quay cuồng trào dâng, va chạm bờ cát, nổ ra từng tiếng đinh tai nhức óc.
Bạch Đông Lâm bước khỏi hư không, chắp tay sau lưng đứng trên bờ vực, giương mắt nhìn ra cuối biển rộng phía xa.
Cuồng phong gào thét, thổi mái tóc đen dài bay loạn như rắn độc múa may.
Vị trí hắn đứng lúc này là một đảo nhỏ phạm vi ngàn dặm, là đảo nhỏ xa nhất trong số các quần đảo của Càn Nguyên đại lục, hoàn toàn rời xa đại lục, tới gần Vô Tận hải vực.
Chỉ còn nửa năm là tới đêm trọng nguyệt, hắn cũng quyết định lập tức đi Vô Tận hải vực trước một bước, làm tốt chuẩn bị.
Có Chiến Tranh Ti Quỷ Phủ ra tay, bộ tộc Hải Yêu diệt vong là chuyện đã định, hắn chỉ cần nhân lúc bọn họ sụp đổ tranh thủ xử luôn một vương tử Hải Yêu là được.
Nhiệm vụ thí luyện này không có gì đáng kể, từ nội dung nhiệm vụ là có thể đạt được, chỉ đơn thuần khảo nghiệm chiến lực và năng lực bảo vệ chính mình của hắn mà thôi!
‘Liệp sát vương tử Hải Yêu, lấy đầu đối phương treo chín ngày, làm răn đe!’
Giết vương tử quyền cao chức trọng nhà người ta cũng thôi đi.
Lại còn đòi treo đầu người ta chín ngày!
Không phải giết yêu tru tâm à?
Có thể tưởng được, loại hành động này nhất định sẽ khiến bộ tộc Hải Yêu điên cuồng vây giết. Nếu không có hành động diệt tộc Hải Yêu của phía Quỷ Phủ thì nhiệm vụ này chẳng khác nào bất khả thi.
“Ha ha, nói như vậy là có đại lão trong nghị hội Cực Đạo nhậm chức ở sở Kiểm Soát sao? Có phải lúc Quỷ Phủ hành động còn sẽ không cẩn thận thả chạy vài vương tử Hải Yêu hay không…”
Tâm tư Bạch Đông Lâm xoay chuyển, nhìn thấu tin tức che giấu trong nhiệm vụ này. Cũng chỉ có như thế thì nhiệm vụ này mới thích hợp cho hắn.
Nhưng có lẽ hắn không chờ kịp rồi. Thay vì chờ tới ngày sau chạy khắp thế giới tìm dư nghiệt Hải Yêu đang lẩn trốn thì chẳng thà cứ vậy giải quyết sạch sẽ tại trận luôn.
Bạch Đông Lâm trầm tĩnh lại, thu hồi ánh mắt, chậm rãi vươn bàn tay, điểm chân linh trong suốt long lanh, sáng rạng ngời dần dần hiện lên.
Đây chính là chân linh mà Lam Linh cho hắn mượn.
“Chân linh xinh đẹp như vậy đúng là hiếm thấy, phải thả vào Mẫu Hà ta cũng tiếc lắm…”
Ánh sáng của chân linh thoáng sa sầm.
“Ha ha ha, ta đùa mà. Giỡn với ngươi thôi. Sao ta có thể nói lời không giữ lời chứ. Lần này ngươi giúp ta đại ân, đã nói sẽ trả lại ngươi một hồi tạo hóa. Lời của Bạch Đông Lâm ta tuyệt đối đáng tin!”
Còn chưa nói xong, thần quang giữa mi tâm Bạch Đông Lâm sáng lên, một luồng khí hắc bạch quấn quanh thần hồn, một khối phật quang màu vàng bay lên thần hồn, Vô Vi và Chí Thiện dần bước khỏi Thần Hải.
“Đưa chân linh của Lam Linh vào luân hồi đi!”
Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng giương tay, chân linh lấp lánh chậm rãi phập phồng trôi vào hư không, tản ra hào quang trong suốt.
“A di đà phật!”
“Thiện!”
Vô Vi và Chí Thiện khẽ gật đầu, lập tức lăng không khoanh chân mà ngồi, vươn tay bấm pháp quyết huyền ảo, miệng tụng siêu độ chân kinh vô thượng.
Chí Thiện tụng mật tàng Phật môn: ‘Địa tạng Bồ Tát bản nguyện kinh’.
Vô Vi niệm bí lục Đạo giáo: ‘Thái Ất cứu khổ cứu nạn Thiên Tôn siêu độ kinh’.
Vô số phù văn màu đen, Phạn văn màu vàng trống rỗng hiện lên, hội tụ ngưng kết, hóa thành hai dải sáng ngọc rạng rỡ, bay múa xoay quanh, gắt gao quấn lấy điểm chân linh trong hư không.
Chân linh lóng lánh bị kinh văn siêu độ vô thượng bao phủ, hơi thở nhất thời trở nên thần kỳ lại quái dị, một luồng ý thức tự tại, siêu thoát thật lớn khiến ngay cả Bạch Đông Lâm đều phải ghé mắt.
Hào quang phát tán, quang điểm ngưng kết, thân ảnh Lam Linh lấy chân linh làm trung tâm dần hội tụ mà thành.
“Đại nhân!”
Lam Linh lộ ra nụ cười sán lạn, hai mắt cong thành hình trăng khuyết, váy dài tung bay bám đầy điểm sáng lấp lánh, từ hư không lướt xuống trước mặt Bạch Đông Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận