Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 236: Thế giới thụ

Lúc này Ma La lại rất bình tĩnh, lửa giận trong mắt đã nguôi ngoai, ánh mắt một lần nữa khôi phục vẻ bình thản, chắp tay trước ngực nói: “Thật ra bần tăng không hiểu được, đến cùng là thứ gì mà có thể khiến ngươi từ bỏ ‘Thương’?”
Minh Dự Đế Quân nhìn Ma La đã tỉnh táo lại, trong mắt lộ ra vẻ khâm phục.
“Ma La, bổn đế quân đã âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của ngươi trong trăm vạn năm qua, không thể không nói rằng bổn đế quân cũng rất khâm phục ngươi. Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đúng là ‘Thương’ đã trở thành vật trong túi của ngươi rồi.
Hai nghìn vạn năm nay, dù là với thực lực Quy Nhất Cảnh đỉnh tiêm của các ngươi thì tuổi thọ cũng chỉ còn lại không đến trăm vạn năm, Chân Linh sẽ một lần nữa trở về Mẫu Hà, có nguy cơ vĩnh viễn chìm đắm trong hiểm nguy. Nghị lực, quyết tâm và cả thực lực của ngươi đều khiến ta bái phục không thôi.
Ngay từ khi kế hoạch bắt đầu, ta đã đi theo thuộc hạ của ngươi. Trừ Kiếm Si luân hồi chín kiếp cùng với mấy người Đao Cuồng bị ý chí thiên địa giết chết thì những người còn lại không biết đã thay đổi bao nhiêu lần rồi, thế mà ngay cả một lần chuyển thế cũng không thể thành công. Còn ngươi Ma La, Chân Linh trở về Mẫu Hà không dưới hai mươi lần, thật sự là kinh người!”
Ma La cụp mắt xuống, thần sắc không rõ. Tuy Minh Dự Đế Quân đang khen ngợi hắn ta, nhưng những lời này đối với Ma La thật sự rất chối tai. Bây giờ hắn ta chỉ muốn biết cuối cùng thì đó là thứ gì? Hắn ta muốn đoạt lấy để bồi thường những tổn thất mất mát của bản thân.
Hắn ta đã tin lời Minh Dự Đế Quân, bảo vật có thể so sánh với ‘Thương’, lại còn đến từ thế giới Chư Thần thần bí thì sẽ không quá tệ!
Minh Dự Đế Quân nhìn đám đông im lặng không nói tiếng nào thì không nói tiếp nữa. Một lúc sau, ánh mắt hắn ta sáng lên, vui vẻ cười nói:
“Ha ha ha, đại cục đã định! Không uổng công ta giữ chân các ngươi ở đây lâu như vậy, đi thôi, đi theo bổn đế xem thử. Đã đến lúc công bố tất cả mọi chuyện rồi!”
Ma La nhướn mày, trong lòng thầm nghĩ người này thật sự không biết xấu hổ! Bây giờ vẫn còn muốn tính kế bọn họ!
Chín bóng đen không thể chịu đựng được như Ma La, trong lòng đã chứa đầy sự tức giận từ lâu rồi. Sau khi nghe hết những lời trơ trẽn này thì tất cả bắt đầu mắng chửi:
“Cẩu tặc! Không biết xấu hổ!”
“Bỉ ổi!”
“Ha ha ha ha! Như nhau cả thôi!”
Minh Dự Đế Quân quay người bước ra ngoài, không ngừng cười lớn. Hắn ta không quan tâm đến lời mắng chửi của mấy bóng đen.
“A Di Đà Phật!”
Ma La chắp hai tay trước ngực bước theo, đi bên cạnh Minh Dự Đế Quân. Hắn ta không muốn ra tay vào lúc này, đối với tình trạng hiện nay của Minh Dự Đế Quân, hắn ta cũng đã lờ mờ đoán được.
Chín bóng đen ở phía sau nhìn nhau, không còn cách nào khác là đi theo với vẻ mặt âm trầm.
Chỉ trong chốc lát, cả đoàn người lại quay về Cổ Giới, đứng trên hư không.
Ma La và những người khác quan sát tình hình Cổ Giới lúc này thì không khỏi sửng sốt. Bọn họ chỉ rời đi trong một thời gian ngắn, đáng nhẽ Cổ Giới đã bị phá vỡ thì lúc này vẫn còn nguyên vẹn.
Ngay cả những vết rách đỏ tươi dày đặc trên bầu trời dần khép kín, thiên tai khắp nơi đã dừng lại, mặt đất tan vỡ cũng đang dần hợp nhất với nhau, toàn bộ Cổ Giới dường như đang sống dậy.
Ma La chau mày, đôi mắt hòa thành lưu ly ánh lên sắc vàng rực rỡ. Chỉ trong giây lát hắn ta đã có thể nhìn thấy tất cả những thay đổi dưới mặt đất.
Lúc này ở bên dưới mặt đất Cổ Giới, trong lớp đất dày đặc đã xuất hiện vô số rễ cây thô to. Đám rễ cây này giống như những sinh vật sống, lan tràn vô định trong lòng đất, điên cuồng sinh trưởng. Cho dù là khoáng thạch cứng rắn hay dung nham nóng bỏng đều không thể ngăn chặn sự lan tràn của những bộ rễ.
Mặt đất rộng lớn đáng nhẽ phải bị nứt vỡ thì lại bị đám rễ cây này quấn quanh, buộc chặt lại với nhau.
Đây là loại thực vật gì chứ?
Ngay khi Ma La muốn mở miệng hỏi thì ở trung tâm Cổ Giới – Trung châu lại xuất hiện một chùm ánh sáng xanh lục khổng lồ phóng lên tận trời!
Trong nháy mắt đã kết nối thiên địa lại với nhau. Hai mắt Ma La lấp loé, cách một khoảng không rất xa mà nhìn thấu cột sáng xanh lục kia. Chỉ thấy trong cột sáng, một cây non nhỏ từ dưới đất chui lên, toàn thân nó xanh biếc mọng nước, giống như một viên ngọc lục bảo cực phẩm.
Cây non nhỏ chui ra khỏi mặt đất sinh sôi nảy nở trong gió, thoáng cái đã đột phá một vạn, mười vạn, hai mươi vạn trượng… Nó không ngừng phát triển cho đến khi chạm tới đỉnh thiên không.
Đại thụ cao tới trăm vạn trượng, cành lá trải rộng vô tận gần như đã che khuất một nửa Cổ Giới. Dưới ánh sáng xanh lục của đại thụ, vết nứt đỏ tươi trên bầu trời nhanh chóng lành lại, chớp mắt đã khôi lại phục trạng thái ban đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận