Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 237: Ma La cuống lên rồi

“Hạt giống này bị chôn vùi mấy ngàn vạn năm trong lòng đất, giờ đã nuốt chửng sức mạnh của thập đại hung thú nên cuối cùng cũng trưởng thành rồi.” Minh Dự Đế Quân nhìn đại thụ tràn đầy sức sống, trong mắt chợt xuất hiện niềm vui. Đến bước này, cuối cùng thì kế hoạch của hắn ta cũng thành hiện thực.
Ma La nhìn chằm chằm vào đại thụ, im lặng không nói nhưng trong lòng lại có vô số thông tin đang lưu chuyển. Hắn ta đã nghĩ thông tất cả những mưu kế của Minh Dự Đế Quân.
Gốc đại thụ này thật sự rất phi thường, nhưng theo như hắn ta thấy thì nó còn lâu mới so sánh được với ‘Thương’, ít nhất đối với Ma La mà nói thì chính là như vậy. Nhưng nếu hắn ta hoán đổi vị trí với Minh Dự Đế Quân thì sẽ thấy vụ mua bán này thật sự không lỗ.
“Ma La, thấy thế nào? Thế Giới Thụ bổn đế nuôi trồng không tệ chứ?”
“A Di Đà Phật! Minh Dự thí chủ, đây chỉ là một cái cây tạp chủng ẩn chứa chút huyết thống của của Thế Giới Thụ mà thôi. Ở trong mắt bần tăng thì nó kém xa ‘Thương’!”
“Ma La, ngươi cuống lên rồi!”
“A Di Đà Phật!”
Khí thế đáng sợ vọt lên, tất cả tầng mây trên hư không đều vỡ vụn, cuối cùng thì hắn ta vẫn bị người ta chơi một vố, Ma La hắn ta không thể nuốt trôi cơn hận này!
Trong lòng không thoải mái, vậy thì đánh một trận nghiêng trời lệch đất đi!
“Mẹ nó! Gốc cây này lớn quá!”
Bạch Đông Lâm hắn được lên trời thật rồi!
Ban đầu hắn vốn muốn trốn ở Trung châu. Hèn mọn một lần, ngồi đợi Vũ Tháp đến đón nhưng cuối cùng lại bị năng lượng cuồng bạo ở đây hấp dẫn. Vừa chạy tới liền phát hiện một gốc đại thụ có màu như phỉ thuý đâm lên lên tận trời!
Lúc đó Bạch Đông Lâm nóng đầu nên vội vàng xông đến, ai ngờ mới chớp mắt một cái thì đã bị đại thụ đang sinh trưởng điên cuồng đẩy lên tận trời.
Bạch Đông Lâm đứng trên cành cây rậm rạp nhìn ngó xung quanh, đỉnh thương khung đã gần trong gang tấc.
“Cuối cùng thì đây là cây gì vậy trời? Kiến Mộc? Hay Thế Giới Thụ? Lại có thể phát triển lớn như vậy! Đúng là không tầm thường!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm sáng lên, vuốt ve thân cây thô to như phỉ thúy, chỉ là cành cây mà đã to như vậy, hắn giống như đang ở trong quảng trường bằng phỉ thủy vậy. Nhìn hút mắt cũng chỉ cảm nhận được vài đường cong, có thể tưởng tượng thân cây lớn như thế nào.
“Không được, không thể đi một chuyến không công được, gốc đại thụ này nhất định là bảo vật, mình phải giếm đi một ít mới được!”
Bạch Đông Lâm tập trung sức lực, nương theo tiếng rồng ngâm, hung hăng nện mạnh vào cành cây. Sức mạnh kinh khủng bùng nổ phát ra tiếng vang trầm đục thế nhưng vết nứt như trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện. Bạch Đông Lâm chỉ để lại một vết bàn tay nhợt nhạt trên cành cây.
Vẻ mặt hắn ngơ ngác, cứng dữ vậy!
Cơ thể vừa chuyển động thì hắn đã bước qua khoảng không, lao đến cuối cành cây. Gốc đại thụ này cứng quá, muốn chặt bỏ những cành dày như vậy là không thực tế, nên chỉ có thể tìm vài cành nhỏ hơn.
Bạch Đông Lâm bước vài bước thì đã đi đến cuối cành. Cành ở đây càng ngày càng mỏng, mấy nhánh to hơn eo hắn thì đầy, rậm rạp um tùm. Đây đã là loại nhỏ nhất rồi.
Bạch Đông Lâm gọi Tử Triệu trong Huyết Hải ra. Chặt cây thì tất nhiên là phải dùng đao rồi, có vậy thì mới dễ hơn chứ. Hai tay hắn nắm chặt chuôi đao thật dài, khí huyết kim sắc quanh quẩn trên người hắn hóa thành hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, bảy cự long hoàng kim quấn quanh cơ thể Bạch Đông Lâm, mắt hắn cũng nở rộ kim quang.
“Trảm!”
Bạch Đông Lâm gầm lên, cơ bắp trên hai cánh tay nổi lên cuồn cuộn. Chân trái của hắn đạp lên phía trước để lại vết chân thật sâu, lực đạo xuyên thấu toàn thân xoay tròn rồi bổ ra. Tử Triệu lấp lánh kim quang rạch phá không gian, hung hăng chém xuống cành cây giống như phỉ thúy.
Két!
Trong âm thanh cọ xát chói tai, cành cây dày cỡ thắt lưng này bị chém thành hai khúc. Thân đao Tử Triệu lóe lên ánh đỏ, cành cây lớn lập tức bị thu vào thế giới Bản Nguyên. Tử Triệu phát ra những âm thanh vù vù vui sướng, nó vậy mà lại rất thích cái cành cây này.
“Không tệ! Đúng là bảo bối mà. Nhánh cây khổng lồ này dài vô tận, để ta cắt tỉa lại cho mi một chút vậy!”
Bóng dáng Bạch Đông Lâm nhanh chóng biến mất giữa những cành cây bất tận. Lúc gặp nhánh có độ dày thích hợp thì sẽ đốn hạ mang đi. Hiện giờ bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị Vũ Tháp đón đi, không có thời gian để lề mề đâu. Vào lúc hắn đang chặt đến hăng say thì chợt có tiếng gầm vang rất lớn từ phương xa truyền tới.
Ầm ầm ầm!
Nương theo tiếng gầm rú, khí thế cùng sát ý kinh khủng kéo đến, còn có năng lượng dao động hỗn loạn theo sau. Sắc mặt Bạch Đông Lâm thay đổi, hắn lập tức cảm thấy pháp tắc của mảnh thiên địa này đã bị khuấy động thành mớ hỗn loạn.
Hỏng rồi! Chẳng có nhẽ lại bị chủ nhân của gốc đại thụ này phát hiện rồi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận