Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 344: Pháp tắc Ôn Dịch

Thân là sinh mệnh dị tộc do thiên địa sinh ra, lại còn có cửu khiếu linh lung tâm nên tuy Bạch Tiểu Tiểu không mẫn cảm với pháp tắc trong thiên địa một cách khoa trương như Tiểu Tử, nhưng cũng chẳng kém là bao. Chỉ chậm hơn Tiểu Tử một bước, nhưng Bạch Tiểu Tiểu cũng cảm ứng được dao động pháp tắc đang chấn động kịch liệt kia. Tình huống này không phải có tu sĩ đang đánh nhau thì chỉ có thể là do hạt giống pháp tắc xuất thế!
“Ở phía trên!”
Bạch Tiểu Tiểu phấn khởi, nó không dám quăng lời dặn của Bạch Đông Lâm ra sau đầu. Nếu có thể kiếm được một ít hạt giống pháp tắc thì sau này bày trò nghịch ngợm cũng không cần sợ nữa!
Tốc độ của Bạch Tiểu Tiểu cực nhanh, chỉ mấy giây mà đã từ sâu trong lòng đất vọt lên tận một đỉnh núi trên mặt đất. Nó trời sinh cẩn thận nên không mạo muội thò đầu ra mà ẩn nấp trong một tảng đá lớn, len lén quan sát tình huống bên ngoài. Thần hồn cực mạnh của nó có thể cảm ứng được rất rõ ràng, bên ngoài có không ít dao động linh hồn.
Chỗ này là một khe núi rất lớn. Nham thạch cùng thổ nhưỡng đều nám đen, xung quanh là hơn mười ngọn núi lớn vây kín khe núi này lại.
Ở giữa khe núi có một vết nứt không gian cực lớn, bên trong có những điểm sáng màu xám xanh như ẩn như hiện, giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
“Tiểu Tử, ngươi có thể nhận ra đây là pháp tắc gì không?”
Lúc này, Tiểu Tử cũng không dám vui đùa ầm ĩ nữa. Trong lòng nó biết thứ này liên quan đến việc thời gian tới chúng nó có được vui vẻ đùa giỡn hay không, có bị thiết quyền của đại ca đánh cho tơi bời hay không!
Sau khi cẩn thận cảm ứng một lát, Tiểu Tử nghiêm túc nói:
“Cái mùi thối hoắc này, nếu ta không cảm ứng sai thì đây chính là pháp tắc Ôn Dịch!”
“Pháp tắc thuộc đẳng cấp hiếm có khó tìm!”
Dựa vào độ hiếm và khó khi thu hoạch pháp tắc, giới tu luyện chia chúng ra thành năm cấp bậc khác nhau. Từ trên xuống dưới là: Vô song, tuyệt thế, quý hiếm, hi hữu và phổ thông.
Pháp tắc Ôn Dịch ở cấp bậc quý hiếm, đã là rất hiếm thấy rồi.
“Bạch lão đại nói gì đi? Muốn ra tay hay không?”
Bạch Tiểu Tiểu mịt mờ quét mắt nhìn những bóng người đứng ở khắp nơi trong hư không, thấp giọng nói:
“Ngu ngốc! Ngươi quên đại ca đã nói sao? Tùy tình hình mà hành động! Rốt cuộc thì ngươi có hiểu ý của nó là gì không hả?”
“Không phải là tuỳ ý hành động à, hiểu mà!”
“Chư vị, hạt giống pháp tắc này tuy cũng được coi là hiếm thấy, nhưng còn chưa đến mức khiến chúng ta vì nó mà phá hủy tình nghĩa đồng môn!”
Trong hư không, nam tử mặc trường bào xanh sẫm mở miệng nói chuyện, giọng nói hùng hậu chấn động đến mức khắp khe núi đều vang lên ù ù. Trong lúc miệng hắn ta khép mở thì yên vụ đen nhánh tràn ra, ăn mòn gần hết không gian xung quanh.
“Ha ha ha, Xuy Độc sư huynh. Tuy nói như vậy, nhưng chúng ta cũng không thể tay không mà về chứ.”
Một hán tử uy mãnh mặc trọng giáp Huyền Hoàng, cười to nói. Người này cao gần một trượng, cơ bắp toàn thân nổi cục nhìn có vẻ rất mạnh. Sức mạnh đại địa của mấy trăm dặm dưới chân không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn ta làm cơ bắp trên người rung động, cả không gian xung cũng có vẻ nhộn nhạo theo.
“Trọng Nham sư đệ nói không sai. Thiên tài địa bảo, ai gặp người đó có phần.”
“Xuy Độc, ta biết này pháp tắc Ôn Dịch rất thích hợp đại đạo của ngươi, ngươi cũng rơi vào tình thế bắt buộc. Đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa, nói đại giới mà ngươi có thể trả đi!”
Chân mày Xuy Độc hơi nhíu lại, con ngươi xanh biếc đảo qua những người đang có mặt ở đây. Thực lực của đám người này cũng không kém gì hắn ta, muốn mạnh mẽ đoạt bảo gần như là chuyện không thể.
Pháp tắc Ôn Dịch này cực kỳ tương thích với đại đạo của Xuy Độc, nếu bảo hắn ta cứ như vậy mà bỏ qua thì lại càng không thể. Nghĩ tới đây trong lòng Xuy Độc có chút run rẩy, xem ra lần này không xuất huyết nhiều thì không được rồi.
“Bốn vạn điểm cống hiến! Ta cho mỗi người các ngươi bốn vạn điểm cống hiến, coi như Xuy Độc ta thiếu các ngươi một ân tình!”
Nơi này trừ hắn ta ra thì còn có bốn người, tổng cộng là mười sáu vạn điểm cống hiến. Xuy Độc nắm chặt hai tay, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đang rỉ máu.
“Không đủ!”
Một giọng nữ lạnh như băng từ trong hư không truyền đến.
Xuy Độc nghe vậy khóe miệng giật giật, nữ nhân thối, đây là tất cả điểm cống hiến của bản đại gia đấy!
“Xuy Độc, ân tình linh tinh thì không cần. Ta thấy ngươi cũng không thể lấy ra được bao nhiêu điểm cống hiến nữa, mỗi người thêm năm mươi linh thạch thượng phẩm đi.”
“Được, thành giao!”
Sắc mặt Xuy Độc trở lại bình thường, sảng khoái đồng ý. So với điểm cống hiến thì linh thạch hắn ta có nhiều hơn. Trong tay gia tộc của hắn ta có vài viên viễn cổ tinh thần (ngôi sao), linh thạch khai thác ra hàng năm cũng không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận