Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1537: Ngươi thật giống một con chó (2)

Một làn sương mù màu đen bao phủ trên đó, giống như là vòng xoáy tinh vân tối đen.
Trên bệ nhỏ, không gian lại được mở rộng ra, cơ thể nguyên tử của Tà Thần lão tổ bị trải ra trên mặt phẳng hai chiều, diện tích của nó kéo dài hàng nghìn tỷ năm ánh sáng.
Không có gì khác, nguyên nhân là ở trong đó mỗi một hạt cực kỳ nhỏ đều được phóng đại thành quả cầu có đường kính mấy trăm tỷ km. Kết cấu, đường vân, bất kỳ một chi tiết nào đều bị phóng đại vô tận, hoàn toàn hiện ra trước mắt.
Nghe thấy lời nói của Bạch Đông Lâm, vòng xoáy tinh vân như phản xạ có điều kiện, rung lên dữ dội. Sau đó lão nhận thấy được sự trấn áp đáng sợ trên người đã biến mất, nhanh chóng tập hợp chân thân, quỳ gối trên bệ, không ngừng dập đầu, im lặng không nói gì.
“Chậc, Tà Thần lão tổ, ngươi thật giống một con chó!”
Tà Thần lão tổ nghe vậy, cơ thể chậm lại, sau đó tan ra thành một làn sương đen sền sệt. Sau một lúc nhúc nhích, lão hóa thành một con chó con lông xù màu đen.
“Gâu gâu gâu!!”
“Chủ nhân! Nghiên cứu của ngài cuối cùng đã kết thúc?”
Con chó con nơm nớp lo sợ, thăm dò đến gần Bạch Đông Lâm, nâng đầu nhỏ lấy lòng cọ lên.
“Hả? Tà Thần lão tổ, quan hệ của chúng ta tốt như vậy từ khi nào?”
Bị Bạch Đông Lâm trừng mắt, chó con sợ tới mức té ngã, suýt nữa rơi xuống bệ. Nó lấy hai chân che đầu, không ngừng run rẩy, nhỏ giọng rên rỉ.
“Ta sai! Ta đã sai!! Chủ nhân, cầu xin ngài đừng đánh ta, ta sẽ nghe lời! Thí nghiệm gì ta cũung sẽ làm...”
Phế vật!
Tà Thần lão tổ đúng là không kiên nhẫn, mới mấy trăm triệu năm đã hoàn toàn bị chơi hỏng, mặc dù có thân thể tối cao không thể xóa nhòa, nhưng ý chí cũng chỉ có vậy.
“Thí nghiệm kết thúc, trên người ngươi đã không còn giá trị gì nữa, đi thôi, tiểu đệ ngươi trông mòn con mắt rồi.”
Bạch Đông Lâm hơi bĩu môi, vung tay lên, một sợi xích quy tắc bắn ra, trói chặt cổ con chó con.
Dắt chó đi dạo cần có xích, đó là tính chất cơ bản của một người.
Đặc biệt là loại “ác khuyển” như Tà Thần thủy tổ, phát điên cắn người cũng không tốt.
“Gâu gâu gâu!!”
Chó con hưng phấn lắc đầu vẫy đuôi, nước mắt rơi đầy mặt, cuối cùng thì cuộc sống địa ngục này cũng kết thúc.
Cái gì hơn 300 triệu năm!?
Bạch Đông Lâm là tên điên, thật biết nói đùa. Mặc dù A Tỳ Vô Gian chỉ trôi qua hơn ba trăm triệu năm, nhưng ngài vẫn luôn mở lĩnh vực siêu thần ra, trong quá khứ và tương lai, vô số thời gian, không biết lão đã bị tra tấn bao nhiêu năm!
“Hả?”
Bạch Đông Lâm nhìn xuống, thờ ơ nhìn con chó con màu đen dưới chân.
“Gâu gâu gâu...”
Tà Thần lão tổ nhanh chóng ngừng suy nghĩ, không dám tiếp tục suy nghĩ lung tung, suy nghĩ trong lòng lão làm sao có thể giấu được con quái vật trước mặt này.
Một người dắt một con chó đen.
Đi bộ trong hư không, đi về phía kênh xoáy hư ảo kia.
Trong nháy mắt bước vào thông đạo, A Tỳ Vô Gian vô tận đột nhiên thu nhỏ lại thành một điểm sáng, rơi vào trong lòng bàn tay một người.
“Thành công rồi!”
“Bản tôn thật sự đột phá được không gian Vĩnh Trấn, ở cuối thông đạo, ta cảm nhận được hơi thở của hắn!”
Trong mắt Tà Thần lão tổ hiện lên vẻ hưng phấn, lão chưa từng đi vào A Tỳ Vô Gian. Lão chỉ biết từ ghi chép khi bố trí không gian này và trí nhớ của Hồn La để hiểu rõ bên trong như thế nào.
Nhưng lão tin vào chính mình, có ý chí cấp bảy và sương mù đen không tan, không có khó khăn nào không thể giải quyết.
Nhưng mà, vì sao bản tôn không đồng bộ với ký ức của lão?
Trong mắt Tà Thần lão tổ hiện lên một sự nghi ngờ, theo lý mà nói, sau khi mở lối ra, đặc điểm ngăn cách của A Tỳ Vô Gian nên biến mất mới đúng. Nhưng lão thấy bản tôn đã đi ra nên cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều.
Cộc! Cộc!
Cuối cùng, dưới ánh mắt mong chờ của lão, một bóng dáng cao lớn uy nghiêm từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng. Hắn bước ra từ thông đạo, theo sau là vòng xoáy, sau đó nghiền nát và tiêu tan.
“Cung nghênh chủ nhân!”
Tà Thần lão tổ và quái vật Ác Dục méo mó đều đồng thời quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Kia...
Tà Thần lão tổ chớp mắt, trên mặt hiện lên sự ngạc nhiên, lão bị hoa mắt sao? Lão từ từ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn lại.
Bản tôn đã thay đổi diện mạo sao?
Nhưng tại sao lại quen mắt như vậy?
Ánh mắt Tà Thần lão tổ trở nên đờ đẫn, ánh mắt nhìn xuống, vượt qua quy tắc xiềng xích, nhìn vào con chó con màu đen.
“???”
Hơi thở của bản tôn sao lại xuất hiện trên người một con chó?!
Ánh mắt Tà Thần lão tổ di chuyển từ trên người chó con đến Bạch Đông Lâm, vẻ mặt thay đổi, chuyển từ xanh trắng rồi lại đen tím.
“Ngươi, ngươi...”
“Tiểu Hắc, nhìn thấy phân thân tiểu đệ của ngươi sao không chào hỏi?”
Bạch Đông Lâm đá vào con chó con đang cọ tới cọ lui bên chân, hất cằm về phía Tà Thần lão tổ, ánh mắt vô cùng thờ ơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận