Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1656 - Vượt qua sự tàn sát của thời không (2)

“Bước thứ nhất, tiến đến thập nhị cảnh Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn, ta cần những kiến thức liên quan đến cảnh giới này.”
Bạch Đông Lâm chỉ vừa đột phá thập nhất cảnh, hắn vẫn khá mờ mịt với bước đường kế tiếp.
Chân Kinh hắn đang tu hành được tạo ra riêng cho chính hắn trong vòng nghịch lý, nhưng do giới hạn trời đất, nên chỉ đạt đến thập nhất cảnh và hắn chỉ có những ý nghĩ mơ hồ về cảnh giới tiếp theo.
Hiện giờ, hắn có hai con đường, một là khổ tu ‘Dựng Thần Chú Ma Chân Kinh’, nuốt chửng năng lượng vô tận, nhất lực phá vạn pháp, nếu muốn phá vỡ áp chế tuyệt đối của cảnh giới, thì dựa vào dụng ý cao xa vô hạn của Chân Kinh là có thể làm được.
Con đường thứ hai là cùng nhau tăng tiến, trong lúc nuốt chửng năng lượng để nuôi dưỡng vô hạn Linh Khiếu Chư Thiên, cũng đồng thời đột phá cùng với cảnh giới.
“Không phải không thể đi con đường đơn giản là gia tăng sức mạnh lặp lại vô hạn, dùng bất tử bất diệt để nghịch thiên, nhưng đoán chừng quá trình này sẽ vô cùng chậm chạp. Vẫn cứ chọn con đường thứ hai là ổn rồi, tuy việc nâng cao cảnh giới khá khó khăn, nhưng với tư duy lĩnh hội mạnh mẽ của ta, cũng không đến nỗi không nhìn thấy bất cứ tia hy vọng nào.”
“Sức mạnh và cảnh giới cùng nhau tăng tiến, đương nhiên sẽ càng mạnh hơn!”
Sắp xếp lại mạch suy nghĩ, Bạch Đông Lâm đã quyết định chắc chắn, bèn nở một nụ cười chứa đầy ẩn ý với các tù nhân cực ác đang quỳ ở bên phải.
Hắn không có quá nhiều hiểu biết về thập nhị cảnh, hắn chỉ biết rằng nếu muốn đột phá đến Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn, trước hết ý chí phải đạt đến cảnh giới thứ tám Vô Trung Sinh Hữu, tức là phải đạt tới bước “nhất niệm khởi, đại thiên sinh”.
Sáng lập vũ trụ rất dễ dàng, giờ đây Bạch Đông Lâm đã có thể làm được việc này, chỉ cần lấy ra một điểm kỳ dị ở trạng thái vô hạn nặng và vô hạn nhỏ, mô phỏng Vụ Nổ Lớn của vũ trụ, là có thể sáng lập vũ trụ ngay.
Lúc hắn đột phá đến thập cảnh đã sáng lập ra vũ trụ Bản Nguyên bên trong cơ thể, với thực lực hiện giờ của hắn, chuyện này lại càng đơn giản hơn nữa.
Cái gọi là “Nhất niệm khởi, đại thiên sinh” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, có nghĩa là sự tồn tại của hết thảy mọi sự vật, kể cả thời gian và không gian đều không được chứa đựng trong hư vô tuyệt đối, động não suy nghĩa là có thể sáng tạo ra một thế giới đại thiên bao la có kích thước không thua kém “Duy Nhất Chân Giới” là bao.
Sáng tạo mọi vật, từ không thành có.
Ý chí ở cảnh giới thứ tám chỉ là một trong những điều kiện tiên quyết để đột phá, một manh mối khác liên quan tới thập nhị cảnh chính là năng lực biên tập tin tức.
Thứ được gọi là “biên tập tin tức” này cực kỳ mạnh mẽ, nói một cách dễ hiểu hơn, có thể xem Chư Thiên là thế giới giả tưởng tồn tại trong ổ cứng, còn cường giả thập nhị cảnh thì có thể là người “gõ code lạch cạch”, tức là người có thể tùy ý thêm vào bất kỳ thiết lập nào.
Chẳng hạn như, thêm vào một thiết lập: Tuổi thọ của các sinh linh trong thế giới này đều là một khoảnh khắc, vậy tức là chỉ trong chớp mắt, ngoại trừ thập nhị cảnh, tất cả mọi sinh linh trong Chư Thiên này đều sẽ chết đi, rồi nơi đây sẽ hóa thành một cõi chết triệt để.
Quả thực năng lực như vậy rất đáng sợ, chẳng qua hệ thống thiên phú và những thứ tương tự được tạo ra bởi Tin Tức Chi Nguyên chỉ là một món đồ chơi vặt vãnh, là da lông của biên tập tin tức mà thôi.
“Ha ha, Tin Tức Chi Nguyên đúng là tập hợp to lớn của con đường này đấy, thế thì, đem ngươi ra khai đao vậy.”
Nói là “khai đao”, thực ra chỉ là tự dát vàng lên mặt mình, nói trắng ra, hắn chính là muốn học trộm!
“Đại, đại nhân......”
Khoảng thời gian im lặng kéo dài khiến cho tất cả các tù nhân run rẩy cả lên, kiểu cảm giác như bị dao găm treo trên đầu này, thực sự chẳng dễ chịu chút nào.
“Đừng nôn nóng.”
Bạch Đông Lâm khẽ thay đổi nét mặt và nhìn về phía tận cùng sương mù.
Đế đô Tù Điểu, chỗ sâu trong hoàng thành nguy nga cao ngời ngợi.
Tù Diệu Không ngồi khoanh chân trên giường, bên dưới vương vãi mười mấy bình đan được làm từ tiên tinh cực phẩm, đan hương nồng đậm toả ra tràn ngập toàn bộ đại điện.
“Thất tỷ, ngươi không sao chứ?”
Tù Xi đi tới đi lui với vẻ mặt bực bội không an lòng, thấy Tù Diệu Không có dấu hiệu tỉnh lại bèn vội vàng mở miệng hỏi.
“Phù…”
Tù Diệu Không phun ra một ngụm khí đục tanh hôi rồi chậm rãi mở mắt ra, cuối cùng hơi thở uể oải cũng trở lại bình thường, nhưng đôi mắt linh động ngày xưa đã mất đi màu sắc nào đó.
“Tạm thời không có vấn đề gì, tiếc là thiên phú linh đồng của ta đã hoàn toàn bị phế bỏ.”
Trên khuôn mặt hiện lên vẻ ảm đạm, nàng đã dùng linh đan diệu dược tốt nhất trong đế quốc nhưng vẫn không giữ được đôi mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận