Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 564: Đốm sáng bay vào cơ thể

Chân trái bước lên, hư không vặn vẹo ngưng kết, cơ thể chuyển động. Dưới sự thúc đẩy của sức mạnh đáng sợ, chân phải gạt rách hư không, đá thật mạnh lên vách chuông. ‘Cong!’ Tiếng thứ tám!
Hai mắt Bạch Đông Lâm lạnh lẽo, kiểm soát cơ thể lùi lại, bước chân liên tiếp giẫm lên hư không. Thâm mình giống như khúc gỗ, va đầu lên chuông Cực Đạo.
‘Cong!’ Tiếng thứ chín!
Tiếng chuông thứ chín vang lên, đã hoàn toàn nổi khắp Càn Nguyên đại lục.
Quá nhẹ nhàng! Dưới tình huống dốc hết sức thúc giục Linh Khiếu, việc gõ chuông Cực Đạo trở nên dễ như trở bàn tay. Thậm chí khi rất nhiều Linh Khiếu cùng nhau san sẻ, lực dội ngược không thể nào gây ra tổn thương quá lớn cho hắn.
Trong hư không, Bạch Đông Lâm hơi trầm ngâm giây lát rồi dừng động tác.
Hiện tại hắn vẫn chưa tới cực hạn, nếu muốn hắn còn có thể tiếp tục gõ chuông Cực Đạo.
Nhưng hắn đã tìm đọc rất nhiều bí văn trong Thư Sơn, từ xưa đến nay, người tham gia thử thách ban đầu của Cực Đạo, cũng lắm chỉ gõ chuông này chín lần.
Dường như ‘số chín’ chính là cực hạn, không thể phá vỡ.
Chính hắn cũng hiểu rõ tình huống của bản thân. Không gian Linh Khiếu vô tận cùng với hàng vạn Linh Khiếu ẩn tàng, bất cứ cái nào đều đã phá vỡ những nhận thức thông thường.
Còn về thiên phú thân xác, hắn đã cao đến mức không thể cao hơn được nữa, vượt xa so với sự hiểu biết của người thường.
Không phải gõ chuông Cực Đạo rất dễ, chẳng qua là vì thiên phú của hắn quá mức cường đại!
“Chín lần đã đủ rồi, mục đích của mình chính là chen chân vào tầng lớp đứng đầu trong tông môn thông qua lần thí luyện Cực Đạo này. Nếu như làm quá mức, sợ rằng sẽ gây ra rắc rối không cần thiết…”
Bạch Đông Lâm suy xét mấy lượt, đã nghĩ rõ những mối quan hệ tốt xấu trong đó. Hắn không phải là đứa trẻ ham mê tranh đấu, lý trí luôn đứng đầu.
Khí tức sôi trào dần bình ổn, dị tượng huyết hải chậm rãi tiêu tan. Linh Khiếu lấp lánh trong cơ thể cũng trở lại yên tĩnh như cũ.
Hắn ngước nhìn chuông Cực Đạo một lần nữa, sau đó hóa thành luồng sáng rời đi.
Dưới bầu trời đen kịt, chuông vàng mơ hồ vô cùng khổng lồ khẽ rung lên. Khí tức lan tỏa, thời không duy độ lần lượt tan vỡ.
Dường như chuông Cực Đạo đang muốn vùng vẫy thoát khỏi trói buộc, xé không mà ra.
Bốn sợi xích pháp tắc với bốn màu khác nhau co chặt lại, ánh sáng chói mắt vô cùng rực rỡ, phát ra tiếng ma sát chói tai của kim loại.
Đen nhánh dưới trời cao, khổng lồ đến cực điểm hồn mông chuông vàng hơi hơi chấn động, hơi thở dật tán, thời không duy độ sôi nổi rách nát.
‘Grào! Grừ!’
Hư ảnh thánh thú hiện lên, ngưng tụ thành thực thể, la hét rít gào. Cơ thể khổng lồ đứng sừng sững, có thể sánh ngang với chuông vàng.
Bốn chiếc chân giống như trụ chống trời của Quy Xà Huyền Vũ giẫm mạnh lên trên vách chuông. Thanh Long quấn quanh thân chuông, thần hi trên lớp vảy xanh không ngừng chuyển động.
Bạch Hổ ngậm chuông, Chu Tước bay lượn xung quanh. Ngọn lửa ngập trời trút xuống, hóa thành vô số dây xích đỏ sẫm, trấn áp và phong kín cả không gian.
‘Ong! Ong!’
Chuông vàng mơ hồ khẽ kêu ong ong, phun ra khí đen vàng, sau đó ngưng kết thành bốn cánh tay thô tô chân thật. Bàn tay siết lại thành quyền, nghiền ép hư không, rồi đấm một cú thật mạnh lên chiếc đầu khổng lồ của linh hồn thánh thú.
‘Grào! Áu!’ Chúng chảy máu kêu gào.
Sức mạnh trói buộc đáng sợ bỗng thả lỏng, trong nháy mắt, bốn đốm sáng với các loại màu sắc khác nhau bắn ra rồi tháo chạy ra ngoài trước khi sự trói buộc khép lại.
Chuông vàng mờ ảo ngừng giãy dụa, cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Linh hồn thánh thú lại hóa thành vô số đốm sáng ẩn vào trong sợi xích quy tắc.
Sương mù mờ mịt lan tràn, che giấu đi động tĩnh cực lớn vừa rồi, không hề thu hút bất cứ sự chú ý nào.
Trên bầu trời đen nhánh, chuông vàng treo lơ lửng. Sợi xích quy tắc cắt ngang hư không, sau khi dao động dữ dội lại chìm vào sự yên tĩnh vĩnh hằng.
Trên bậc thang Tinh Hồng, Bạch Đông Lâm và Hung đang ngồi khoanh chân trên đất đối diện với nhau.
Bạch Đông Lâm vẫn còn chưa kịp lên tiếng hỏi ra thắc mắc trong lòng. Trong sương mù mờ mịt không thể nhìn trộm ở nơi xa, đột nhiên bắn ra bốn đốm sáng, sau đó nháy mắt tiến vào cơ thể hắn với tốc độ cực kỳ đáng sợ.
Ánh mắt chợt ngưng, hắn không chần chờ, ý niệm thần hồn mênh mông cuồn cuộn quét khắp cơ thể. Hắn tỉ mỉ kiểm tra mọi ngóc ngách, ngay cả những hạt tế bào nhỏ bé nhất cũng không tha.
Bạch Đông Lâm nhíu chặt mày lại, sau khi quét đi quét lại mấy lần, nhưng không phát hiện điều gì bất thường, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tuy nhiên điều này không thể nào ảo giác được. Trước chưa kể tới có phải cảm nhận của hắn xảy ra vấn đề hay không. Nhưng vẻ mặt của Hung đang ở trước mắt lạ thường, rõ ràng là hắn ta đã nhìn thấy những đốm sáng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận