Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1708 - Không Vô Chi Vực (2)

Ưu thế của thập nhị cảnh lại càng lớn hơn. Không thể sinh ra ý chí bát cảnh nhưng chỉ cần một ý nghĩ cũng có thể tận diệt chúng sinh. Đã thế lại không để lại tai hoạ ngầm khô cạn năng lượng như thập nhất cảnh. Điểm này, Bạch Đông Lâm ngược lại không có bất lợi, thân thể Bất Tử Bất Diệt của hắn vốn không lo lắng tiêu hao.
“Nơi này là di tích chiến trường khổng lồ nhất xung quanh Chư Thiên Thái Hạo, có thể thỏa mãn nhu cầu năng lượng của ta.”
Tùy ý ý chí lan tràn ra, trong nháy mắt đã có mấy bóng ma khổng lồ giọi vào trong đầu, là hài cốt Chư Thiên.
Sau khi Chư Thiên vỡ vụn, chúng sẽ mất “sức sống” và sẽ chuyển động không có quy luật, chỉ đứng sừng sững tại chỗ. Chờ có Chư Thiên đi qua thì sẽ bị dòng sông thời gian lôi kéo, giống như một cái đuôi, từ từ di chuyển phía sau.
Đây cũng là lý do tại sao hài cốt Chư Thiên trong di tích chiến trường dày đặc đến vậy.
Điểm này, đúg lúc thuận tiện cho Bạch Đông Lâm, không cần lo lắng ở lại quá lâu sẽ bị Chư Thiên Thái Hạo bỏ lại.
“Vậy thì ta sẽ không khách khí.”
“Bắt đầu ăn thôi!”
Bạch Đông Lâm không thể chờ đợi được nữa, trong mắt lóe ra ánh sáng xanh lục, giống như một con quỷ đói khát khó nhịn, nhìn chằm chằm hài cốt Chư Thiên gần nhất, bóng dáng lóe lên đã đứng ở trên Giới Bích.
Đây là một Chư Thiên toàn thân xanh biếc, hình thể nhỏ hơn Chư Thiên Thái Hạo có bán kính 101 Hằng Niệm rất nhiều, có lẽ bán kính chỉ khoảng 89 Hằng Niệm.
Đương nhiên, đây chỉ là kích thước bên ngoài, giống như giới chỉ trữ vật, nhìn bề ngoài là không thể xác định không gian bên trong lớn nhỏ ra sao, tình huống thực tế như thế nào. Muốn biết Chư Thiên có loại phương thức kết cấu nào thì phải tiến vào bên trong nhìn thử.
“Thật là một đòn công kích khủng bố!”
Bạch Đông Lâm đầy vẻ kinh ngạc, dưới ý chí bao phủ, vết thương trí mạng của Chư Thiên này là một cái lỗ đen kịt bị đâm xuyên qua toàn thân. Đường kính của cái động lớn này đạt tới 10 Hằng Niệm kinh người, cũng chính là một trăm nghìn tỷ năm ánh sáng.
Loại thần binh gì hay thần thông gì mới có thể tạo ra một vết thương khổng lồ như thế? Không hợp lẽ thường tí nào hết!
“Hả? Bên trong Chư Thiên này có dao động của sinh linh đang hoạt động...”
Bạch Đông Lâm híp mắt lại, không ngờ rằng còn chưa bắt đầu dùng bữa thì đã gặp được người đồng đạo.
Bóng dáng khẽ động, giải trừ lĩnh vực, che dấu khí tức, lặng yên không một tiếng động lẻn vào theo cái động đen kịt.
Đồ vật hắn coi trọng đương nhiên không cho phép người chia phần.
Toàn Tí là khu vực ngoài cùng của Tuyền Qua Chư Thiên, Loan Hồng Xích Cực Toàn Tí của Chư Thiên Thái Hạo là một trong số đó.
Vì là khu vực ngoài cùng, nên tất nhiên có liên hệ chặt chẽ với Hắc Tuyền Qua Chư Thiên của Tai họa đen tối, dây dưa đan xen lẫn nhau. Đây là khu vực thường xuyên xảy ra chiến tranh giữa hai bên nhất.
Di tích chiến trường Bạch Đông Lâm đang ở lúc này thật ra không chỉ là bị Chư Thiên Thái Hạo lôi kéo. Mà ở đầu kia, cuối cùng của dòng chảy dòng sông thời gian vẫn còn tồn tại một Chư Thiên toàn thân đen kịt, lệ thuộc vào Tai họa đen tối.
Lang thang trong di tích này, các nhà thám hiểm sẽ thu được lợi ích, có những cường giả đến từ Thái Hạo, cũng có sinh linh Tai họa đen tối.
Bạch Đông Lâm giấu mình, lén lút trốn vào hài cốt Chư Thiên, cường độ ý chí của hắn vượt xa người thường, có khả năng cảm nhận được khoảng cách ngang bằng với thập nhị cảnh. Cho nên, hắn rất chắc chắn là hành tung của mình vẫn chưa bị bại lộ.
Ý chí từ từ triển khai, kéo dài đến cực hạn, trong không gian hình cầu bán kính một ngàn Hằng Niệm, tất cả cảnh tượng đều phản chiếu vào trong đầu.
“Ừm, hình thức cấu tạo của Chư Thiên này thuộc về đám thần giới Hệ Tinh Bích, hệ thống tu hành lấy thần hệ làm chủ đạo...”
Thông qua các loại dấu vết, trong nháy mắt Bạch Đông Lâm đã xác định gót chân Chư Thiên này. Nhưng những thứ này đã không còn quan trọng nữa, tất cả sinh linh trong giới này đã biến mất cùng với Chư Thiên, quá khứ huy hoàng như thế nào đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Lực chú ý của hắn lập tức dời đi, bị thu hút bởi những kiến trúc nguy nga đứng sừng sững ở mọi ngóc ngách.
Kim tự tháp đen kịt cao tới một triệu năm ánh sáng, trong cảm nhận ý chí có thể thấy được chúng nó đứng sừng sững trong hư không, trên đỉnh tháp có một vòng xoáy đỏ tươi đang chậm rãi xoay tròn.
Vòng xoáy tựa như một cái miệng máu, bùng nổ lực hút dọa người. Trong phạm vi hàng nghìn tỷ năm ánh sáng, tất cả những vật hữu hình, cho dù là mặt trời trăng sao, thế giới đại lục, hay là các tiểu thế giới khác nhau đều được đối xử bình đẳng. Toàn bộ chúng đều bị vòng xoáy cắn nuốt, ngay cả tia sáng cũng không thể chạy thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận