Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 164: Kiếm của ta không muốn uống máu đồng môn

Chỉ một lát sau, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người là Thanh Liên và Bạch Kiếm Ca. Thanh Liên mỉm cười nhìn hắn ta và nói: “Bạch huynh, huynh thấy chuyện này thế nào?” Thực lực của Thanh Liên không kém gì Bạch Kiếm Ca. So với Bạch Thượng sứ chỉ một lòng si mê kiếm đạo thì hắn ta lại giao lưu rộng rãi. Thanh Liên dùng bản lĩnh phi phàm liên hợp các tu sĩ ở phụ cận vương triều Vũ Địch lại chỉ trong thời gian ngắn, mơ hồ đều coi hắn ta là người đứng đầu.
“Thanh Liên đạo hữu, ta cho rằng đây là một tin giả.”
“Ồ! Bạch huynh dùng gì để phán đoán?”
“Trực giác mà thôi.”
Bạch Kiếm Ca nói xong thì đứng dậy, hơi chắp tay cáo từ rồi hóa thành kiếm quang biến mất. Chỉ còn lại mình Thanh Liên ngồi trong phòng khách cau mày lộ ra vẻ mặt trầm tư. Hắn ta biết Bạch Kiếm Ca có thể chất “Kiếm Tâm Thông Minh”, Xích Tử Chi Tâm nên đương nhiên Thanh Liên sẽ không coi nhẹ lời nói trực giác này.
Hắn ta không chắc chắn trong bí cảnh có manh mối về “Thương” hay không, mục tiêu của Thanh Liên cũng không phải “Thương”. Chỉ cần bí cảnh là thật, món đồ trong đó cũng là thật thì hắn ta không ngại mạo hiểm một lần.
“Thương” quá mơ hồ, mấy triệu đệ tử vào Cổ Giới nhưng có bao nhiêu người chuyên tâm đi tìm “Thương”? Từ xưa tới nay, việc tìm kiếm đã thất bại vô số lần khiến bọn họ không còn chút lòng tin nào nữa rồi. E rằng đa số mọi người sẽ tìm một chỗ ẩn nấp đợi ba năm qua đi, bình an vượt qua nhiệm vụ có tính cưỡng chế này rồi trở về Càn Nguyên giới.
Đương nhiên, có rất nhiều người lại muốn kiếm được một khoản, ẩn náu thân phận tìm kiếm cơ duyên tạo hóa. Cổ Giới có rất nhiều “đặc sản” mà Càn Nguyên giới không có, có thể lấy được một ít thì chuyến đi này cũng không tồi.
Thanh Liên chính là người như vậy, hắn ta nhận được tin tức đáng tin rằng ở bí cảnh trong Ôn Lam Sơn Mạch có hạt giống kiếm ý quý giá. Hơn nữa còn là “Tử Chi Kiếm Ý” cực kỳ hi hữu. Kiếm ý mà Thanh Liên ngưng tụ ra là “Sinh Chi Kiếm Ý”, hạt giống kiếm ý ở trong ý cảnh rất quan trọng đối với hắn ta. Nó liên quan tới địa đạo tương lai của Thanh Liên.
Bất luận bên trong có manh mối của “Thương” hay bên trong đó có giấu độc thủ hay không thì hắn ta cũng phải xông vào một lần. Chỉ cần có thể đạt được thứ mà Thanh Liên muốn, dù những đạo hữu của Càn Nguyên giới có chết sạch cũng chẳng đáng tiếc. Đây là nguyên nhân mà hắn ta triệu tập mọi người lại với nhau.
Nghĩ tới đây, nụ cười ấm áp của Thanh Liên biến mất, ánh mắt trở nên ngoan lệ, đủ loại âm mưu quỷ kế liên tục hiện lên trong lòng hắn ta.
Bạch Kiếm Ca hóa thành kiếm quang rời khỏi phòng khách, trở lại tử viện của mình. Hắn ta ngồi xuống cạnh cái bàn đá, lấy ra một bầu linh tửu rồi tự rót uống. Một bầu linh tửu vào bụng, ánh mắt của Bạch Kiếm Ca trở nên mê mang. Hắn ta rút thanh trường kiếm màu xanh lục ra, nhẹ nhàng xoa thân kiếm. Trong mắt Bạch Kiếm Ca lộ ra vẻ hồi tưởng, trong miệng thì lẩm bẩm: “Sư tỷ…”
Ánh mắt mê mang hồi tưởng thoáng qua rồi biến mất, ánh mắt của hắn ta trở nên bén nhọn.
“Thanh Liên, hy vọng ngươi không nên tự đi lầm đường. Kiếm của ta không muốn uống máu đồng môn.”
Trường kiếm màu xanh lục trở lại vỏ kiếm. Hắn ta cẩn thận cất nó đi rồi đứng dậy nhìn bầu trời phía xa xa, trong đầu hiện lên bóng dáng của một thiếu niên. Đó là một thiếu niên có trái tim và ý chí khiến hắn ta phải cảm động.
“Không biết bây giờ tiểu đệ thế nào rồi, có thuận lợi tới được Hoang Vực bái nhập thể tu tông môn….”
“Bịch bịch bịch!”
Phía ngoài tiểu viện truyền tới tiếng đập cửa, Bạch Đông Lâm dừng tu luyện mở hai mắt ra, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm. Hắn đứng dậy mở cửa phòng ra. Bên ngoài viện là một nam hài tử tầm tám tuổi đang xách một hộp đựng thức ăn. Hài tử nhón chân ngó vào trong viện qua tường vây thì thấy Bạch Đông Lâm mặc áo đen mở cửa ra, hai mắt nó sáng ngời cười sán lạn.
“Bạch đại ca! Là đệ, Cẩu Đản đây!”
Bạch Đông Lâm mở cổng ra, cúi người xoa xoa cái đầu nhỏ của Cẩu Đản và cười nói: “Tiểu Cẩu Đản, hôm nay đệ mang theo đồ ngon gì tới cho Bạch đại ca thế?”
“Là gà rừng! Nấm hầm với gà rừng, còn có cả thỏ rừng kho cay nữa. Đây đều là con mồi mà cha đệ bắt ở trên núi. Cha đệ lợi hại lắm bắt được rất nhiều con mồi.”
Cẩu Đản là cháu nội của trưởng thôn, cha cậu bé là đội trưởng của đội đi săn trong thôn. Thôn dân của thôn Tiểu Hoàng không chỉ làm ruộng, lên núi săn thú là chuyện không thể thiếu. Đó là nguồn thịt chủ yếu của bọn họ.
Da thú và thảo dược hái được khi đi săn có thể đem lên trấn trên bán để đổi một ít vật tư sinh hoạt như: Muối ăn, dụng cụ bằng sắt…
Lão trưởng thôn thu của hắn mười lượng bạc, lão nghĩ tiểu viện của mình không tới nhiều bạc như vậy, nhận tiền thì thẹn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận