Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 524: Xích Mang Tinh

Bạch Đông Lâm liên tục chớp mắt, lực chú ý rốt cuộc chuyển về trên nội dung khảo hạch, hắn đưa tay phải ra, mở lòng bàn tay, ánh mắt rơi vào một ấn ký đột ngột xuất hiện phía trên. Một khối xúc xắc đa diện màu bạc có ba mươi sáu mặt, ánh bạc lấp lánh, tại thời điểm bọn hắn bắt đầu đổ xúc xắc, sau khi rời khỏi ngai vị Đại Nhật Vương toạ, khảo hạch về sau chỉ có thể thẳng tiến không thể đi lùi, không cần quay trở lại điểm xuất phát.
Sau khi hoàn thành xong bài khảo hạch ở vì sao đầu tiên thì chỉ cần đổ xúc xắc trong lòng bàn tay một lần nữa là được.
Trước đây không để ý đến các ấn ký trên xúc xắc này, bây giờ một luồng suy nghĩ chợt truyền vào trong não hắn.
‘Hai mươi sáu, triều đại máy móc: Hai nền văn mình được thống nhất dựa trên ý thức, tuy nhỏ yếu nhưng tràn ngập tính xâm lược, nóng lòng tham chiến cực độ, có tiềm lực phát triển tương đối cao, việc thống nhất ý thức này liệu có phù hợp với loại người? Nếu như có thể tham khảo nền văn minh này phải chăng có thể phá vỡ thế giằng co giữa loại người và dị tộc?’
‘Trải quả mười nghìn sáu trăm lần thí nghiệm, phát hiện ra rằng việc thống nhất ý thức hạn chế cực lớn đến sức sáng tạo của loài người, cũng như tiềm lực, kết luận: Hình thái văn minh này không phù hợp với loài người, không thích hợp để các cá thể hay lực lượng tham gia tu luyện – Lưu Lãng Đế.’
“Nội dung khảo hạch: Người tham gia khảo hạch vui lòng lựa chọn một loại thế lực, lợi dụng trí tuệ của người, trợ giúp đối phương tiêu diệt triệt để nền văn minh của quân địch, hạn chế: không thể triển khai toàn bộ các chiêu thức của tu sĩ.”
Đoàng!
Miễn cưỡng tiếp nhận tin tức liên hoàn, một trận chấn động phát ra từ ấn ký của cục xúc xắc bạc, bao phủ lấy Bạch Đông Lâm, một lực giam cầm mạnh mẽ bao trùm lên, nhục thân, linh khiếu, năng lượng, thần hồn, các phép biến hoá đều bị ức chế một cách toàn diện.
Bạch Đông Lâm tối sầm mắt lại, từ xưa đến nay chưa từng có cảm giác suy yếu đến tận đầu như vậy, thân thể hơi trầm xuống.
Khi phản ứng lại, hắn phát hiện ra thực lực của mình trong nháy mắt quay ngược về trước khi chính thức tu luyện, giống như hắn ở trên tinh cầu này không đến nỗi tay trói gà không chặt.
Dựa vào tinh lực của hắn trước khi tu luyện cũng đã vượt xa người thường ở Càn Nguyên, lại thêm ở tinh cầu này trọng lực vô cùng yếu, hắn hiện tại cũng miễn cưỡng được tính là một siêu nhân đi.
“Ha ha, không nghĩ tới còn có ngày ta lại sử dụng các chiêu thức võ thuật của phàm nhân.”
Bạch Đông Lâm thả lỏng cơ mặt, hắn biết lực giam cầm của cỗ máy này tuy là rất mạnh, thế nhưng không có khả năng ảnh hướng đến năng lực Bất Tử Bất Diệt hay Đảo Ngược Tổn Thương của hắn.
Không cần lo về mạng sống nữa thì cũng đầu còn gì phải lo lắng. Thêm nữa, ý chí của hắn sâu thẳm trong tim cũng không có khả năng bị giam cầm, mặc dù đã mất đi một phần năng lực, nhưng trong lòng còn vững thì sợ gì lâm nguy.
Vút!
Một tiếng xé gió từ nơi xa truyền đến, Bạch Đông Lâm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mấy chục phi thuyền khung màu xám bạc dùng tốc độ âm thanh bay đến, bên ngoài phi thuyền được bọc bởi một luồng ánh sáng xanh.
Phi thuyền vẫn lơ lửng ở phía xa, mơ hồ đối với hắn vẫn đang cực độ cảnh giác, không dám tới gần.
Một chùm sáng đổ xuống, mấy cỗ người máy thuận theo cột sáng rơi xuống, bộ pháp chỉnh tề đi về hướng của Bạch Đông Lâm.
‘Người máy này có gương mặt rất giống người, mang theo cả luồng sáng năng lượng cũng như vũ khí, thế nhưng cũng không thể vượt qua khoảng không ở giữa, nếu như theo quy tắc phân cấp nền văn minh khoa học, thì bọn chúng hẳn là đan xen giữa hai nền văn minh cấp ba và cấp bốn.’
Tạch tạch tạch!
Kim loại ma sát với mặt đất tạo nên âm thanh giòn giã. Các người máy hình người tiến đến trước mặt Bạch Đông Lâm, đôi mắt thuỷ tinh đen nháy khẽ động, chậm rãi vươn tay phải ra.
“Quý khách tôn kính, xin chào, chào mừng ngài đến với Xích Mang Tinh làm khách!”
Thanh âm rất nhu hoà, là âm thanh vĩnh hẵng, đây chính là thứ ngôn ngữ duy nhất tồn tại vĩnh hằng, xem ra Lưu Lãng Đế giáo dục bọn gia hỏa này rất khá.
Phương thức lễ nghĩa quen thuộc này cũng khiến cho Bạch Đông Lâm bất ngờ, thức thời mỉm cười, vươn tay năm chặt lấy bàn tay kim loại lạnh buốt kia.
Răng rắc!
Bạch Đông Lâm chỉ là nhẹ nhàng dùng sức, thế mà bàn tay kim loại trông có vẻ vô cùng cứng rắn kia trong nháy mắt lại móp méo, thiết bị điện tử rụng rời, từ từ bốc lên các tia điện màu xanh.
“Ha ha ha, xin lỗi, xin lỗi, còn hơi bỡ ngỡ chưa thích ứng kịp.
Hắn quả thật không hề cố ý, chỉ vô tình hơi dùng lực, cộng thêm với hoàn cảnh lạ lẫm, trong thời gian ngắn ngủi này đúng là không thể nào thích ứng kịp.
Bên trong một căn cứ được xây dựng bởi toàn bộ là kim loại, các bức tường cao cao sừng sững, chứa đầy các loại vũ khí, pháo binh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận