Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 674: Là ta nợ họ

Vừa dứt lời, hai mắt Thuỷ Vượn vương đã mở to. ‘Răng rắc!’
Khí cơ hung dữ va chạm giao hòa, lớp chắn thứ nguyên nứt toác, vết nứt nhỏ nhanh chóng lan ra.
Hai ánh mắt tràn đầy sát khí vượt giới nhìn thẳng vào nhau. Khí cơ kịch liệt giao phong, trực tiếp chặt đứt bí thuật huyết mạch của Minh Lam, nháy mắt cảm ứng giữa hai thế giới bị đứt đoạn.
Thủy Vượn Vương khẽ khép đôi mắt to lại, vẻ mặt nặng nề. Tầm mắt lại lần nữa nhìn về phía Bạch Đông Lâm, giọng nói vang dội như sấm rền.
“Tiểu tử Đông Lâm, tình hình đã thay đổi. Không biết lão già Minh Lam khốn khiếp đã tìm được hai trợ thủ ở đâu. Khí tức mạnh đến quỷ dị, e rằng bổn vương không thể bảo vệ chu toàn được cho ngươi!”
Thủy Vượn Vương vừa dứt lời, không chờ Bạch Đông Lâm phản ứng lại, đã há to chiếc miệng như bồn máu. Từng đốm sáng rực rỡ bay ra, rơi xuống lòng bàn tay của Bạch Đông Lâm.
“Đây là ký ức thần hồn mà bổn vương đã tách ra. Bên trong có bằng chứng Bích Du cung thông đồng với địch, ngươi mang theo nó nộp cho Thần Đình…”
Một bàn tay Bạch Đông Lâm nắm lấy kết tinh thần hồn đang tỏa sáng rực rỡ. Hắn nhíu chặt mày lại, sao Thủy Vượn Vương như thể đang trăn trối thế? Rất khó có thể giết chết một Đại Năng Phong Vương.
“Thủy Vượn Vương, ngươi cần gì phải làm thế?”
“Tộc nhân của bổn vương… Là ta nợ họ, lần này ta sẽ không vứt bỏ họ nữa! Nhất định sẽ không!”
Thủy Vượn Vương ngửa đầu lên trời rít gào, trong lòng Bạch Đông Lâm khẽ than. Trước kia, hắn đã từng thấy đám thủy vượn canh cửa, trạng thái của họ rất kỳ dị, không đoán được là sống hay chết.
Nhưng điều này có gì khác đâu, cho dù chỉ là thi thể, Thủy Vượn Vương cũng sẽ không thay đổi quyết định.
Bạch Đông Lâm đã cảm nhận được sự quyết tâm của Thủy Vượn Vương từ ý chí dao động mãnh liệt của lão ta.
“Tiểu nữ nhi, ngươi dẫn tên tiểu tử này, bổn vương sẽ mở một con đường cho các ngươi.”
Thủy Vượn Vương chuyển dời tầm mắt, nhìn chăm chú vào hư không trống rỗng bên cạnh Bạch Đông Lâm. Quả nhiên, Giới Tử Linh Châu vẫn không thể gạt được cảm nhận của cường giả Phong Vương.
“Vâng!”
Nữ nhân đeo mặt nạ đồng ý dứt khoát, trong giọng nói tràn đầy phấn khích, hoàn toàn không biết bản thân đang rơi vào nguy hiểm.
‘Hừ hừ, quả nhiên bổn tiểu thư là thiên tài. Lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ đã thành công phá được vụ án lớn của một tông!’
“Thủy Vượn Vương bảo trọng!”
Bạch Đông Lâm khẽ chắp tay, thân ảnh chợt lóe, hóa thành một luồng sáng bắn vào trong linh châu.
Ánh mắt Thủy Vượn Vương trở nên nặng nề, khí thế đáng sợ khiếp người phun trào. Có rất nhiều thần hi lượn lờ trên thân mình to lớn, bộ lông vàng rực rỡ khẽ tung bay, hư không bị khuấy động vỡ thành mảnh nhỏ.
Thần binh Toái Hải đã hoàn toàn thức tỉnh rung lên dữ dội. Ánh sáng đỏ rực chói mắt, bị Thủy Vượn Vương nắm chặt trong tay. Cánh tay cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, hư không ngưng đọng. Một ánh sáng đỏ hiện lên, đột ngột lao thẳng lên trời.
“Vỡ!”
Túy Hải hóa thành cây cột màu đỏ, nháy mắt xuyên vào hư không cùng với vách ngăn của tiểu thế giới, đâm sâu vào trong không gian Thứ Nguyên.
Cây cột màu đỏ ngưng thành thực thể, y như bản thể của Toái Hải được kéo dài ra. Bàn tay của Thủy Vượn Vương lại lần nữa rung lên, cột trụ tiếp tục bùng nổ dao động. Nó muốn đánh thủng lớp chắn thứ nguyên của Duy Nhất Chân Giới, trực tiếp mở ra một con đường nối liền với Càn Nguyên Giới.
“Muốn chạy trốn à? Hừ, phải bước qua xác lão phu đã!”
Một giọng nói già nua ngập tràn hơi thở của năm tháng vang lên trong không gian Thứ Nguyên. Ánh sáng bạc mạnh mẽ xuất hiện, một bàn tay khổng lồ thò ra khỏi dòng chảy thứ nguyên hỗn loạn quay cuồng. Bàn tay phủ kín vảy bạc, ngọn lửa màu bạc nóng rực vờn quanh, chậm rãi đè xuồng tiểu thế giới.
Trông thì chậm nhưng lại có tốc độ cực kỳ nhanh, đi sau nhưng lại đến trước, trực tiếp ấn lên cây cột thô to màu đỏ.
‘Keng!’
Tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc, Toái Hải bỗng đình trệ mà trước nay chưa từng có. Ánh sáng trở nên hơi ảm đạm, trực tiếp bị ép trở lại tiểu thế giới.
‘Ầm, ầm, ầm!’
Khí thế của bàn tay bạc không hề giảm, trực tiếp đè lên vách ngăn bên ngoài của tiểu thế giới. Vô số vết nứt thô to xuất hiện, tiểu thế giới này sắp tan vỡ dưới một chiêu này.
Ngọn lửa màu bạc vô tận lấp lánh phù văn, ngưng kết thành xiềng xích thô to, ngập tràn khí thế cô lập, phong bế, trấn áp, kéo dài rồi bao phủ lên vách ngăn bên ngoài của tiểu thế giới.
‘Grào, grào, grào!’
Thủy Vượn Vương ngửa mặt lên trời gầm rống, hai mắt biến thành màu đỏ tươi. Cơ thể cao lớn nhẹ nhàng nhảy vọt, nháy mắt đã phá vỡ từng tầng nham thạch trong ngàn dặm. Những nơi lão ta đi qua, hết thảy mọi thứ đều bị đâm thành hư vô.
“Khai thiên! Càn Khôn Nhất Côn!”
Toái Hải rung lên kịch liệt, một màu lam thẫm hiện lên trên thân gậy, điên cuồng lan ra. Trong nháy mắt, nó đã hóa thành màu lam đỏ, khí tức quy tắc Thủy Hỏa ngập tràn sôi trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận