Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2064 - Phải hay không phải (3)

“Hừ! Các ngươi không cần quan tâm tới những chuyện này, cứ yên tâm lên đường đi.”
“Giết——”
Nếu giờ đây đã xé mặt với nhau, thì không cần nương tay với những kẻ phản bội đã cấu kết với Tai họa đen tối này nữa.
Vẻ mặt của Hoang Diệp đều vô cùng lạnh lẽo, sức mạnh to lớn kỳ dị quẩn quanh lòng bàn tay chậm rãi rơi xuống, xuyên thẳng vào giữa ấn đường của Xà Mẫu bằng tốc độ vượt lên cả Khái Niệm thời gian.
“Ta không cam tâm!”
“Nhân tộc, các ngươi quả thực là lòng dạ độc ác, tất cả những chuyện bọn ta làm chẳng qua là vì tìm một chỗ đứng cho tộc đàn mà thôi!”
“Lẽ nào chuyện này là sai sao!?”
Dưới khí tức áp bức, chân thân của Xà Mẫu hệt như món đồ gốm bình thường tan vỡ, khí cơ phong tỏa hết thảy Khái Niệm, ngay cả tự diệt bỏ chạy cũng không thể làm được.
“Không cam tâm? Ha ha ha, thật là một câu nói thẳng thắn!”
Hoang Thiên đế nghe vậy, bàn tay dừng lại cách ba tấc trên đầu Xà Mẫu, lắc đầu bật cười, nét mặt tràn đầy khinh bỉ.
“Nói thì dễ nghe, hiên ngang lẫm liệt đấy, nhưng cũng chỉ là tự tư tự lợi mà thôi.”
“Bọn ta vượt ngoài siêu thoát, áp đảo trên hiện thực, há có thể không dung chứa được chúng sinh sao?”
“Các ngươi không cam tâm, chẳng qua là không cam tâm mình không có khả năng vượt lên trên Nhân tộc, không cam chịu quyền uy của mình bị khiêu khích mà thôi!”
“Thông đồng cấu kết với Tai họa đen tối, chỉ là do những người siêu thoát như các ngươi quyết định, các ngươi đã từng hỏi qua ý kiến của chúng sinh trong tộc đàn bao giờ chưa?”
“Vì lợi ích cá nhân của mình mà bắt ép tộc đàn phải tuân theo.”
“Phải hay không phải!?”
“Buồn cười thay, ngay lúc sắp chết, lại đem đại nghĩa của tộc đàn ra nói ư?”
Từng câu từng chữ đánh thẳng vào bản chất, chất vấn đến mức Xà Mẫu phải ngậm miệng im thin thít.
“Yên tâm, Nhân tộc không có hẹp hòi như vậy, tộc đàn của các ngươi sẽ có chỗ dung thân, còn những kẻ đã đánh lạc lối, đánh mất bản thân, phản bội tín niệm của người siêu thoát như các ngươi, lấy cái chết để tạ tội đi!”
Dứt lời, Hoang Thiên đế không chút do dự ấn lòng bàn tay xuống, sức mạnh to lớn kỳ dị cực kỳ khủng khiếp, vượt trên siêu thoát, tràn ngập sát khí, bao phủ toàn bộ Mộ Giới.
“Không——”
Oành! Ầm ầm đùng——
Hoang Thiên đế ra tay liên miên không dứt, vỗ ra mười chưởng, Xà Mẫu và Vật Tự Thể, cùng với tám vị người siêu thoát cấp Khái Niệm đều bị nghiền nát.
Khái Niệm bị bóp méo, chân ý Bất Diệt Vĩnh Hằng quỷ dị bị vô hiệu hóa, nguồn sức mạnh này lan rộng khắp cả thời không vạn cổ, vô tận Chư Thiên, bất kể che giấu dấu vết tồn tại thế nào cũng không có cách nào trốn thoát khỏi tận diệt.
Giết rất hay!!
Đôi mắt Bạch Đông Lâm phát ra thần quang, sát phạt dứt khoát, đồng thời còn có thể dùng lý lẽ phục chúng, xứng đáng là Độc Đoán Vạn Cổ Hoang Thiên Đế.
Nội bộ dị tộc xuất hiện xao động, rất nhiều kẻ âm thầm mưu mô lên kế hoạch, người siêu thoát Nhân tộc há có thể không phát hiện?
Đáng tiếc, Nhân tộc cảnh cáo hết lần này đến lần khác, bên cạnh đó còn nói bóng nói gió tỏ rõ ý định đã quyết, nhưng dị tộc đều phớt lờ, cứ dứt khoát quyết tâm bước lên con đường một đi không trở lại.
“Hôm nay các ngươi bị chém đầu, quả thực là gieo gió gặt bão, đừng bảo là các ngươi không được báo trước!”
Trận chiến này có ý nghĩa vô cùng to lớn, từ nay về sau thế gian sẽ không còn vạn tộc nữa, chỉ còn lại Nhân tộc và dị tộc không đội trời chung.
“Hừ!”
Hoang Diệp Nhị Đế nhíu chặt mày, ngã xuống trong trạng thái kỳ dị, hai mắt xám xịt, tử ý quanh quẩn, thân thể trở nên hư ảo mờ mịt, phảng phất như chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi sẽ lập tức tan biến giữa trời đất.
Đinh đang lách cách!
Lượng lớn thạch anh bảy màu phun ra từ đầu ngón tay của Hoang Diệp, va chạm vào nhau và biến thành một dòng thác bảy màu, cơ thể hai người sắp vỡ tan, bất chợt tựa như lỗ đen nuốt chửng dòng thác chảy xiết đến không còn một mảnh, cuối cùng họ cũng sống sót sau đợt phản phệ đáng sợ kia, khí tức ổn định trở lại và khôi phục trạng thái hoàn hảo.
Nguy hiểm thật!
Cảnh tượng này khiến Bạch Đông Lâm đang đứng xem lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh, Hoang Diệp thật sự rất tàn nhẫn và quyết đoán, vì không để cho bất kỳ người siêu thoát dị tộc nào trốn thoát, bọn họ thẳng thừng ra tay liên tiếp, kích phát cấm thuật đến mức quá tải, cho dù cầm thạch anh bảy màu trong tay cũng không bổ sung lại kịp, suýt nữa đã bị phản phệ đến bỏ mình.
May mắn thay, số lượng thạch anh bảy màu của hắn ta đủ dùng, trong tay Hoang Diệp nắm giữ rất nhiều thạch anh bảy màu, lúc này mới biến nguy thành an.
“Cách thức tế đạo này, đúng là quá ngang ngược, chỉ chút nữa thôi đã tự đốt sạch chính mình rồi.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lấp lóe, cảnh giới hiện giờ của hắn có thể nhìn ra một chút nội tình về cấm thuật của Hoang Diệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận