Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1540: Thảo mộc giai binh (1)

Thảo mộc giai binh:
草木皆兵

: thành ngữ có ý là cỏ dại và cây cối trên núi thành quân địch, bị thanh thế của đối phương doạ ngược lại, sinh ra ảo giác nghi thần nghi quỷ.
“Đại ca! Ngươi thành công thật rồi ư? Đã lĩnh ngộ được cấm thuật của vị đại nhân kia rồi à?”
Vù vù!
Hư không dập dờn, một thanh niên có thân hình gầy gò đạp bước mà đến, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bộ xương khô màu đỏ tươi kia, sắc mặt chấn động nhưng phấn khởi.
“Vĩnh Dương, ngươi đến rồi à.”
Trần Trần loại bỏ bí thuật, các hạt cơ bản tán loạn rồi được dung hợp trở lại, hóa thành diện mạo vốn có một lần nữa, Trần Trần nhìn Lý Vĩnh Dương đứng trước mặt, nhếch miệng tỏa ra nụ cười ấm áp.
“Đúng thế, lúc trước vị đại nhân kia đã giúp chúng ta thoát khỏi thân phận quáng nô, nói là bắt ta về làm vật liệu cho việc thí nghiệm cấm thuật, nhưng thuật Tâm Chuyển Tâm Ý Chí Vạn Hóa này lại không hề giấu giếm ta, khắc toàn bộ cấm thuật vào trong trí nhớ của ta từng li từng tí một.
“Thật sự lòng dạ của đại nhân còn bao la hơn cả vũ trụ, cấm thuật mạnh mẽ như thế mà không hề có suy nghĩ che giấu nó.”
“Đúng thế!” Lý Vĩnh Dương nghe vậy, cực kỳ đồng tình mà gật đầu lấy gật đầu để: “Nếu như có cơ hội, nhất định phải báo đáp ơn cứu mạng của đại nhân.”
“Chắc chắn sẽ có ngày đó.”
Trong mắt Trần Trần lướt qua vẻ tự tin, thân là một trong các ký chủ của không gian Thiên La, không thể nghi ngờ điều kiện tu hành là đỉnh cao nhất, không phải, hắn ta trưởng thành từ một quáng nô ti tiện cho đến cảnh giới Thần Ma, giờ mới chỉ mất bao nhiêu thời gian thôi?
Tất nhiên, ở trong đó có thiên tư, may mắn và nỗ lực của hắn, chẳng thể phân rõ rạch ròi ra được.
“Vĩnh Dương, ngươi cũng phải nỗ lực tu hành, tranh thủ sớm ngày đột phá tới cảnh giới thứ chín.”
Trong mắt Trần Trần chứa sự cổ vũ, hắn ta dùng một ngàn vạn Thiên La điểm tích lũy cống hiến, đổi lấy Lệnh Thiên La cho sư đệ mình. Hắn ta tin tưởng, trong điều kiện tương tự, Lý Vĩnh Dương tuyệt đối không kém hắn ta.
Tít tít tít --
Một chuỗi tiếng vang dồn dập đồng thời vang lên trong ngực Trần Trần và Lý Vĩnh Dương, ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, còn chưa kịp đưa ý niệm vào thăm dò, một luồng thông tin không chờ nổi truyền vào não hải một cách thô bạo.
“Cái này...”
Đột nhiên đồng tử Trần Trần rụt lại, đây là tình huống chưa bao giờ xuất hiện từ trước đến nay, không gian Thiên La luôn luôn tự do, ngoại trừ “mỗi ngày một việc thiện” ra, nó chưa từng ép buộc ký chủ làm bất cứ chuyện gì cả, đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến không gian Thiên La bành trướng vô hạn trong khoảng một thời gian ngắn.
Nhưng lúc này, động tác thô bạo không thể kháng cự này trực tiếp làm cho Trần Trần run lên trong lòng.
“Là vì có chuyện lớn gì sắp xảy ra sao?”
[Tít tít tít –]
[Xin chú ý! Chủ Thiên La, tuyên bố chỉ lệnh cao nhất: Tất cả ký chủ Thiên La, nhất định phải phối hợp toàn lực, người chống lại sẽ tước đoạt Không gian Thiên La, cùng với các lợi ích kèm theo nhận được trong Thiên La từ trước đến giờ!]
[Nhiệm vụ: Tà Thần xâm lấn! Quy tắc chi tiết như sau...]
...
Càn Nguyên đại lục, Đao vực, Ma Thần Đao giới.
Ở vùng trung tâm thế giới, có một toà Thần Sơn dốc đứng như lưỡi dao, đâm thẳng lên tận trời, ở bên ngoài một hang động tại đỉnh núi, nét mặt Nhận Vô Phong căng thẳng, đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn về phía ra cửa hang.
“Sư tôn, ngài nhất định phải thành công nhé! Nếu như ngài chết, làm sao mà ta yên tâm được? Như thế chẳng phải nghĩa là ta đã hại ngài sao!”
“Bạch huynh phù hộ! Bạch huynh phù hộ...”
Nhận Vô Phong lải nhải kỳ quái, thầm thì mãi trong miệng không ngừng, hắn ta đã là Thần Ma cửu cảnh rồi, tất nhiên không cần phải cầu thần khấn phật, nếu muốn khấn, thì tự nhiên phải khấn người hắn ta cho là mạnh nhất trong lòng, Bạch Đông Lâm.
Keng--
Tiếng đao vang khủng bố truyền ra ngoài từ chỗ sâu trong hang động, một giây sau, biển ánh sáng đen đỏ tỏa ra từ ánh đao bao phủ toàn bộ Ma Thần Đao giới.
“Sư tôn!!”
Keng! Trường đao về vỏ, biển ánh đao như bọt nước giữa đại dương, tiêu tán thành hư không, tất cả đã bình tĩnh lại như cũ.
Quỳ Ti y bào sạch sẽ, tóc hoa râm, chắp hai tay sau lưng đi ra khỏi hang động, trong ánh mắt nhìn Nhận Vô Phong chứa ý cười.
“Đồ nhi, vi sư thành công rồi.”
“Ha ha! Ta biết mà, sư tôn ngài là lão nhân gia thần uy cái thế, thiên tư vô song, chỉ đột phá thập cảnh, đương nhiên là dễ như trở bàn tay hay một bữa ăn sáng thôi.”
Nhận Vô Phong đưa tay vò đầu, khuôn mặt cười ngây ngô, hoàn toàn không đề cập tới lo lắng trong lòng mình vừa nãy, cũng không nói ra việc trong lòng đã nghĩ đến dự định chuẩn bị quan tài và hậu sự.
“Vô Phong, đa tạ.”
Vẻ mặt Quỳ Ti nghiêm lại, giọng điệu trịnh trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận