Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1651 - Cục quản lý Thời Không (2)

“Dựa theo đánh giá này, có sự tồn tại bên ngoài hồ sơ đã quấy nhiễu dòng sông thời gian, không loại trừ khả năng là người vượt biên Tai họa đen tối.”
“Nếu thật sự là Tai họa đen tối, rất có thể là đến vì sự việc kia, chuyện này rất lớn, cần phải lập tức báo cáo cho Cục trưởng đại nhân......”
Theo trình tự cụ thể, người quan sát xua tan tấm màn ánh sáng, bóng dáng trở nên méo mó rồi sụp đổ và biến mất ngay tức khắc.
Cảnh tượng này chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến hằng hà sa số người quan sát Thời Không trong đại điện Vô Tận, tất cả vẫn bận rộn y như cũ.
Họ liên tục qua lại như con thoi trên các dòng thời gian, sắp xếp lại dòng thời gian hỗn loạn, dòng thời gian nào rối loạn thì thẳng tay hủy đi, rồi khởi động lại, chơi trò mèo vờn chuột với những kẻ “tội phạm thời gian”.
......
Tại nơi sâu nhất trong ngục tối ở đế quốc Tù Điểu.
Bạch Đông Lâm thật sự xuất hiện trong thế giới này, dòng sông thời gian không chứa quá khứ của hắn, điều đó cũng có nghĩa là không có “hồ sơ” của hắn, vì lẽ đó mà dòng sông thời gian bị nhiễu loạn, dẫn tới sự phát sinh của biến hóa không rõ trong tương lai, thế nên mới xuất hiện cảnh tượng trong Cục quản lý Thời Không.
Lý U, cũng như các tù nhân khác bị dọa đến choáng váng, đương nhiên họ không biết hết những chuyện này, thậm chí còn chả biết chuyện dòng sông thời gian đã bị đình trệ trong thoáng chốc.
Rầm đùng đùng——
Mặt đất rung chuyển từ từ bình lặng trở lại, khói bụi lắng xuống, những người vốn đang nín thở lúc này mới có thể bình tĩnh lại được.
Lộc cộc!
“Đại, đại nhân...... không! Sư tôn, sư tôn ơi! Cứu đồ nhi đáng thương của ngài với! Những kẻ ác nhân kia thừa lúc lão nhân ngài bế quan liền vô duyên vô cớ bắt đồ nhi vào cái nơi quỷ quái này!”
“Không chỉ giam cầm, mà còn để cho mấy tên khốn đáng sợ này đến ức hiếp đệ tử duy nhất của ngài, nếu ta mà chết, thì lấy ai kế thừa truyền thừa y bát của ngài đây!”
Lý U lăn quay trên đất và quỳ mọp trước người Bạch Đông Lâm, khóc đến xé ruột xé gan, kể lể than thở, vừa khóc nức nở vừa dùng tay chỉ trỏ vào tù nhân cửu giai như ẩn như hiện trong làn sương đen.
Lời nói của Lý U là giả, nhưng cảm xúc đau thương là thật, ngươi nói thử xem hắn ta chọc giận ai rồi? Chẳng phải bởi vì hắn ta đã tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình để mua một tấm bia đá thông qua con đường chính quy đó sao!
Chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn ta phải đối mặt với nguy cơ sinh tử nhiều lần, lại còn bị tên cẩu tặc tù nhân ngu si đằng kia dọa nạt, lòng hắn ta không thấy uất ức mới là lạ đó.
Quả thật Lý U không còn cách nào khác nên mới đưa ra hạ sách này, tất nhiên hắn biết người thần bí đột nhiên xuất hiện trong không gian hệ thống trước mắt này, tình huống có hơi sai sai, hắn ta thậm chí còn không thể phản hồi với bên ngoài, nhưng có thể những kẻ tù tội kia không biết, muốn sống sót trước mặt tên điên này, thì phải lột da hổ kéo cờ.
“Sư tôn ơi!”
“Nếu đệ tử chết thì chính là do mấy tên khốn này gây ra, ngài xuất quan chắc chắn phải báo thù cho ta nha!”
Hu hu——
Tất cả những bóng người đứng sừng sững trong làn sương mù dày đặc đều đang run rẩy, khiến cho sương mù cuộn trào mãnh liệt không ngớt.
Bọn họ đều là cường giả cửu giai hàng thật giá thật, đương nhiên có thể nhìn thấu cặn kẽ, có thể cảm nhận rất rõ đau thương và uất ức trên người Lý U, cộng thêm sự tồn tại khủng khiếp đột ngột xuất hiện từ vòng xoáy giữa hai lông mày của Lý U, làm cho bọn họ không khỏi tin tưởng những lời này.
Suy cho cùng, chẳng có ai muốn bản thân giống như Hắc Cẩu, chết bất đắc kỳ tử, để rồi biến thành một con chó chết cả.
“Tiểu tử! Bớt ngậm máu phun người đi! Bọn ta và ngươi không thù không oán, sao mà muốn làm hại ngươi được? Mới nãy chạy đến đây chỉ là vì bọn ta thấy Hắc Cẩu muốn lấy mạng ngươi, nên định cứu ngươi thôi.”
“Đúng đúng đúng, bọn ta bị giam cầm trong năm tháng vô tận này, đã sớm triệt để hối cải, nhất là không thể nhìn thấy máu tanh từ lâu rồi.”
“A Di Đà Phật! Bần tăng một lòng hướng Phật, trước nay luôn sợ làm hại đến tính mạng của con ong cái kiến, sao ta có thể hô đánh hô giết? Tiểu thí chủ, ngươi hiểu lầm rồi.”
Một tên lừa trọc có khuôn mặt thô kệch, chắp hai tay trước ngực một cách vụng về, đeo chiếc vòng cổ đầu lâu chiếu lấp lánh trên cổ, khiến người ta phải nghi ngờ về tính xác thực trong lời nói của hắn.
“Thật ư?”
Lý U chớp mắt, ngồi dậy, lau đi những giọt nước mắt mà hắn ta miễn cưỡng lắm mới nặn ra được, sau đó dựa sát vào Bạch Đông Lâm.
“Tất nhiên là thật rồi!”
Đám tù nhân trịnh trọng gật đầu, khóe mắt liếc nhìn Bạch Đông Lâm uy nghiêm trong vầng hào quang, thậm chí nỗi sợ hãi trong lòng còn trở nên lớn hơn, cái chết bi thảm của Hắc Cẩu vẫn còn in sâu trong mắt họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận