Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1846 - Bầu không khí ở Hồng Hoang (3)

Lách cách!
Trong duy độ phương xa truyền đến tiếng va chạm xiềng xích, hai bóng người một đen một trắng bay ra từ mặt đất giống như khói xanh.
“Sứ giả câu hồn Đầu Trâu Mặt Ngựa?”
Bị ánh mắt của Bạch Đông Lâm đảo qua, cơ thể Đầu Trâu Mặt Ngựa mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu, đến cả xiềng xích câu hồn trong tay đều suýt chút nữa thì không nắm chặt được.
Chiến đấu trên thập cảnh, một khi xuất hiện tử vong thì tuyệt đối là hư vô mất đi, cũng sẽ không để lại âm hồn gì cả, sở dĩ Đầu Trâu Mặt Ngựa xuất hiện ở nơi này chỉ là vì thu lại sinh linh chết oan vì bị dư âm của trận chiến lan đến.
Chư Thiên Hồng Hoang sở hữu “minh thổ âm gian”, chỉ là một đặc sắc văn minh nho nhỏ, Bạch Đông Lâm đã nhìn thấy những thứ này trong dòng sông thời không từ lâu, ngược lại cũng không kinh ngạc cho lắm, nhìn lướt qua rồi giậm chân rời đi.
“Phù phù --”
“Thật là một nhân vật khủng bố! Đầu Trâu, ngươi nói xem vị đại nhân này không phải là sự tồn tại vô thượng thập nhất cảnh đấy chứ?”
“Ừ! Có khả năng đó lắm, cũng chỉ có Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên kiềm chế tuyến thời gian, duy nhất Thánh Nhân lão gia, mới có thể giết Đại La Kim Tiên như giết chó, trời ạ! Quá dọa người, đi thôi đi thôi, mau rời đi địa phương quỷ quái này thôi, khiếp người quá đi mất!”
Chư thiên vô tận có rất nhiều hệ thống, tuy rằng cảnh giới tu hành đã đại nhất thống là siêu thoát thập tam cảnh.
Nhưng đây cũng là sự thay đổi sau khi chư thiên sinh linh tiếp xúc với Không Vô chi vực rồi mới có, cách gọi xưa nhất của sinh linh trong thế giới đó đối với cảnh giới vẫn được giữ lại như cũ.
Mười bước giết một người, thiên lý không lưu hành.
Bạch Đông Lâm không hề có giác ngộ của một kẻ hành hung. Vẻ mặt hắn thản nhiên, cũng không hề che giấu khí tức, chậm rãi đạp bộ trên đại lục Hồng Hoang, hắn phải xem cho kỹ vùng thiên địa này mới được.
Từ nhỏ đã thường xuyên được nghe về truyền thuyết Hồng Hoang, ôm lấy niềm mong đợi mơ màng về nó, rằng nhân vật thần thoại trong ảo tưởng nào đó sẽ thật sự bước vào hiện thực, có thể giao lưu luận đạo với người đó, chỉ suy nghĩ thôi đã thấy rất thú vị rồi.
Đầu trâu mặt ngựa, tạm thời coi như là vậy đi, nhưng thực lực của họ thấp, căn bản không dám nhìn thẳng vào hắn, nên cũng đánh mất tâm tư muốn trò chuyện với họ.
Bạch Đông Lâm du sơn ngoạn thủy cũng không biết rằng, trận giết người lung tung không băn khoăn của mình đã thọc ra bao nhiêu là cái hố.
Rất nhiều thế lực đạo phật ma yêu đều đã nhận ra nhà mình có Đại La Kim Tiên ngã xuống. Tuy chỉ là Đại La, không thương đến căn bản.
Thế nhưng trong chư thiên Hồng Hoang lại có một quy tắc ngầm bất thành văn, đó chính là cực kỳ bao che khuyết điểm. Đánh nhỏ nhân dẫn già, giết già còn có lão tổ tông, lại cộng thêm mấy lão quái vật kia quý trọng da mặt, nói không chừng sẽ bởi vì một điểm việc nhỏ như hạt mè là có thể dẫn đến hạo kiếp vô lượng.
"Gừ gừ --"
"Là ai dám giết hại huyền tôn của ta, đến cả dấu vết tồn tại trong thời không cũng xóa đi không còn tí gì, khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng nà!!"
Oành! Răng rắc!
Đệ cửu trọng thiên - Thương Hải giới, một bóng kim quang còn to hơn cả vũ trụ hiện lên, nhấc lên sống lớn vô tận, nếp uốn thời không liên miên, theo đó bể tan tành, thân hình vô ngần thu nhỏ lại thành cột sáng xán lạn, vọt về phía minh hải đại lục Hồng Hoang.
Kim quang tiêu tán, lộ ra lão giả đầy lông trong đó. Cặp mắt ông ta toàn là lửa giận quay cuồng, vẻ mặt đỏ sậm, tầm mắt vượt qua dòng sông thời không, bắt được một tia khí tức lưu lại.
"Tặc tử đừng hòng trốn!"
Thân hình nhoáng lên, cánh lớn giang rộng ra, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Bạch Đông Lâm, mặt dán mặt, khoảng cách chưa đến một nắm tay.
Thật sự là Bạch Đông Lâm đi quá chậm, giống như là đang đạp thanh vậy, hơn mười hơi thở mới đi được khoảng cách chưa đến một năm ánh sống, dường như là đang chờ kẻ thù tới cửa vậy ấy, sẽ bị tập trung vị trí và đuổi theo trong nháy mắt cũng là hợp tình hợp lý.
"Lão nhân gia, ngươi cách ta gần như vậy để làm gì thế? Chòm râu như kim sắt của ngươi đều sắp quấn lấy ta rồi!"
Bạch Đông Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, lùi về sau một bước, hắn rất sợ cái tên có mùi chim này sẽ thừa dịp hắn không chú ý hôn lên hắn.
"Một kẻ thập nhất cảnh như ngươi mà lại đánh thật với tiểu bối, hoàn tòa xáo bỏ huyền tôn của ta, đúng là không có thể diện gì cả!"
"Chết đi!!"
Ánh mắt Thái Côn hờ hững, lửa giận trong lòng tăng cao, cũng không cho Bạch Đông Lâm cơ hội giải thích, bàn tay mang bao tay sắc bén đã xuyên thủng thời không, lấy quỹ tích cực kỳ quỷ dị và tốc độ kinh khủng đâm thẳng đến mi tâm của Bạch Đông Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận