Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 299: Đại gia ăn ngon uống ngon

Đỗ Cổ ngu ngơ chốc lát, hai mắt từ từ thanh tỉnh, thấy Bạch Đông Lâm trước mặt đôi mắt sáng lên, vội vã đi tới quỳ trong hư không cung kính nói: “Đỗ Cổ tham kiến chủ nhân!”
“Thương thế của ngươi thế nào?”
“Nếu như mặc kệ tiêu hao, trong vòng nửa tháng là thuộc hạ có thể khôi phục như lúc ban đầu!”
“Rất tốt, chờ ngươi khôi phục thương thế, thì cùng ta bắt hết các thành chủ khác một lượt.”
“Tuân mệnh chủ nhân!”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, lập tức đi vào trong thành với Đỗ Cổ, Đỗ Cổ tự đi khôi phục thương thế, Bạch Đông Lâm cũng bế quan tu luyện.
Nửa tháng sau.
Bạch Đông Lâm cùng Đỗ Cổ đi đến một thành trì khác, một thể tu huyết mạch tên là Lão Quỷ, dưới sự đánh lén bất ngờ của Đỗ Cổ, bị lão ta dùng Pháp Tướng giam cầm lại, Bạch Đông Lâm lại dùng thần hồn thu phục.
Kế tiếp thì càng đơn giản hơn, ba người đánh lén một người, sau đó bốn người đánh lén, như quả cầu tuyết, chỉ một ngày thôi Bạch Đông Lâm đã thu phục được mấy thành chủ còn lại.
Đến tận đây, tầng thứ năm mươi chín Hắc Ngục đều đã nằm trong tay hắn, Bạch Đông Lâm suy tư chốc lát, vẫn quyết định đợi ở đây cho tròn kỳ hạn năm năm.
Sáu thành chủ ấy cho dù là quét năng lượng cường hóa cho hắn, hay là đánh nhau rèn luyện bản thân hắn đều đã đủ dùng, không cần phải lãng phí thời gian đi tầng kế tiếp gây chuyện nữa.
Rốt cuộc hắn cũng thấy rõ, tội phạm trong này đều nghèo vô cùng, muốn tìm lợi lộc trên người bọn họ là chuyện không thể nào, giá trị duy nhất là làm công cụ hình người cho hắn, sáu công cụ hình người đủ để hắn dùng rồi.
Ở trên một vùng đại địa hoang vu cháy đen, một ngọn núi to lớn dựng thẳng.
Ngọn núi đen tuyền bị Bạch Đông Lâm chém đỉnh núi, để lại một quảng trường khổng lồ, Bạch Đông Lâm ngồi xếp bằng trên quảng trường, gật đầu nói với Đỗ Cổ sau lưng hắn:
“Bắt đầu đi!”
“Vâng! Chủ nhân!”
Vẻ mặt Đỗ Cổ trang nghiêm gật đầu đáp, sau đó tế ra Pháp Tướng dược lô thanh đồng thu Bạch Đông Lâm vào trong, khẽ động ý niệm, ngọn lửa trong suốt nháy mắt bao phủ Bạch Đông Lâm, Đỗ Cổ chậm rãi tăng độ nóng.
Bạch Đông Lâm cảm ứng được đảo ngược tổn thương bị tác động, một luồng năng lượng cường hóa trống rỗng xuất hiện, hắn cười hài lòng.
“Lửa mạnh hơn chút!”
“Vâng!”
Sau vài lần điều chỉnh, cuối cùng đã đến điểm tới hạn, hiệu suất của đảo ngược tổn thương được tối đa hóa. Đỗ Cổ tỉ mỉ khống chế ngọn lửa khiến nhiệt độ của ngọn lửa bất biến.
Sau mười ngày.
“Chủ nhân, thuộc hạ không kiên trì nổi nữa!”
Sắc mặt Đỗ Cổ tái nhợt, ngọn lửa trong suốt trong Pháp Tướng dược lô thanh đồng đung đưa không ngừng, đã sắp tắt.
Liên tục mười ngày không ngừng thôi động Pháp Tướng, năng lượng trong cơ thể lão ta đã khô kiệt.
Bạch Đông Lâm mở hai mắt ra, thân hình khẽ động nhảy ra khỏi dược lô thanh đồng. Vẻ mặt thư thái, tinh thần sảng khoái, quét năng lượng như vậy thật sự là quá sung sướng, lại còn không cần tiêu hao chút tài nguyên tu luyện nào.
Nhìn Đỗ Cổ sắc mặt tái nhợt, Bạch Đông Lâm vẫn rất hài lòng với công cụ hình người này. Mặc dù không đủ lâu, nhưng giúp hắn được trải nghiệm cảm giác làm Tề Thiên Đại Thánh.
Bạch Đông Lâm ngồi xếp bằng, đao ý phá diệt hội tụ trên tay phải ngưng tụ thành tơ máu đỏ tươi, không chút do dự xẹt qua vai trái và hai chân. Hắn cố ý điều chỉnh, nháy mắt chém rụng một tay hai chân, trong chốc lát cánh tay hai chân lại khôi phục như lúc ban đầu.
Bạch Đông Lâm ném cánh tay và hai chân tới trước mặt Đỗ Cổ nói:
“Đỗ Cổ, ngươi làm rất tốt, tiếp theo khôi phục năng lượng cho tốt, ta còn chờ ngươi lần sau phục vụ cho ta!”
“Đa tạ chủ nhân ban cho!”
Đỗ Cổ quỳ xuống cung kính dập đầu hành lễ, ôm cánh tay hai chân của Bạch Đông Lâm chậm rãi lui ra.
“Kế tiếp!”
Bạch Đông Lâm hét lớn, khí tu Động Hư Cảnh kia nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Bạch Đông Lâm cung kính hành lễ.
“Bắt đầu đi.”
“Vâng, chủ nhân!”
Sau đó thì tế ra Pháp Tướng bao phủ Bạch Đông Lâm, một luồng năng lượng cường hóa tiếp tục quét lên!
Bạch Đông Lâm làm vậy cũng vì bất đắc dĩ, nơi đây là vùng đất Tuyệt Linh, sau khi cả đám thành chủ tiêu hao gần hết chút năng lượng tích trữ đáng thương, đừng nói làm công cụ hình người quét năng lượng cho Bạch Đông Lâm, ngay cả sống sót cũng khó khăn.
Thế nhưng Bạch Đông Lâm cũng không thể đem tài nguyên tu luyện của mình cho bọn họ sử dụng được! Hắn vốn đến để tăng thu giảm chi, nếu làm như vậy chẳng phải là cởi quần đánh rắm uổng công vô ích sao.
Thế nên hắn chỉ có thể lấy từ trên người mình ra, Bất Tử Bất Diệt của hắn bất chấp những quy tắc bừa bộn ấy. Mặc kệ mi là vùng đất Tuyệt Linh gì, sau khi bị thương cũng có thể dễ dàng khôi phục như lúc ban đầu.
Mà thân là một thể tu, trong huyết nhục hắn ẩn chứa năng lượng cường đại, những tu sĩ Động Hư Thần Nguyên ấy đương nhiên có thừa biện pháp để luyện năng lượng ấy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận