Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1864 - Nhất Diệu cấm vực (1)

“Đại nhân, cục trưởng chúng ta muốn gặp ngài một lần, không biết có thể hay không?”
“Dẫn đường đi.”
Thấy Bạch Đông Lâm dễ nói chuyện như vậy, trong lòng người quan sát nhẹ nhõm hẵn, vội vàng giơ tay xé mở một vòng xoáy thời không.
“Cục trưởng, ông ấy đang chờ đại nhân, tiểu nhân sẽ không quấy rầy ngài nữa.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, có tự tin tuyệt đối với thực lực của mình, chỉ cần không phải là người siêu thoát, hắn không sợ bất kỳ kẻ nào, mang theo một xíu tò mò, vẻ mặt bình tĩnh bước vào vòng xoáy thời không.
Quang ảnh lưu chuyển, đợi khi tầm mắt khôi phục thì đã ở trong một biển hoa thủy tinh bảy màu, giữa biển hoa mênh mông vô bờ, đứng sừng sững một tòa lầu gỗ xanh biếc.
“Thất Phách Thần Hoa?”
Bạch Đông Lâm khẽ giơ tay lên, một đóa hoa thủy tinh bảy màu bay vào trong tay. Đây là một loại dị bảo rất hiếm có, lần đầu tiên hắn thấy là ở sâu trong thần trì của Thánh Cung Băng Tuyết, lúc trước U Cơ vì hái hoa này suýt nữa mất mạng.
Loài hoa kỳ lạ như thế lại giống như cỏ dại ven đường ở chỗ này, tùy ý sinh trưởng, vô cùng vô tận.
“Bất luận kỳ trân dị bảo nào đặt ở dưới thế giới quan khổng lồ của Chư Thiên vô tận đều sẽ trở nên không đáng kể.”
Bạch Đông Lâm đã quen với loại chuyện này, vứt bỏ những bông hoa thủy tinh rực rỡ trong tay, đi về phía lầu gỗ.
Cót két...
“Đạo hữu, mời vào.”
Thanh âm dịu dàng từ sâu trong lầu gỗ truyền đến, khí tức giao cảm, Bạch Đông Lâm nhìn thấy bóng dáng của đối phương, đó là một ông lão mặc áo gai, khuôn mặt bình thường, nếp nhăn khắc đầy gió sương, giống như một ông già phàm tục.
“Thất lễ rồi.”
Bạch Đông Lâm khẽ chấp tay, bước vào lầu gỗ, thấy trong căn phòng bố trí đơn sơ ngay cả bàn ghế cũng không có, hắn cũng không thèm để ý, cũng giống như ông lão, tùy ý khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Sinh linh vô tận trên thế gian này cho dù thực lực mạnh mẽ đến đâu đều sẽ có đủ loại tính tình khác biệt, có cường giả thích nguy nga lộng lẫy, tất nhiên cũng có người nhiệt tình phản phác quy chân*, ông lão này có lẽ là loại người này.
*Phản phác quy chân (
返璞


归真

): Lúc đạt đến điểm cao nhất, cũng chính là lúc quay lại điểm xuất phát.
Muốn nói tài phú, tùy tiện hái một đóa Thất Phách Thần Hoa ngoài phòng đều có thể dễ dàng đổi lấy trăm ngôi sao sinh mệnh.
“Lão phu Trác Vân, tham kiến đạo hữu.”
Ông lão tên là Trác Vân, vẻ mặt hòa nhã, tay thực hiện Đạo lễ, Bạch Đông Lâm thấy thế mặt mày khẽ động, một tay bấm pháp quyết đáp lễ.
Đây là nghi thức cổ xưa nhất của Đạo giáo, thế gian đã rất hiếm thấy, từ đó có thể thấy lộ tuyến tu hành của người này là loại nào.
“Thực lực đạo hữu sâu không lường được, nhưng lại cực kỳ lạ mặt, thứ cho mắt lão hủ vụng về, không nhìn rõ lai lịch của ngươi, bởi vậy mới mạo muội gặp mặt, cũng không có ác ý, xin đừng trách.”
“Không sao.”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm thản nhiên, hắn đã nhìn thoáng qua cảnh tưởng lúc này từ tương lai. Nhưng chuyện liên quan tiếp theo hình như rất đặc biệt, hắn nhìn không rõ ràng, chuẩn bị yên lặng theo dõi kỳ biến.
“Vậy thì tốt, cả gan muốn hỏi, không biết đạo hữu ngươi đến từ nơi nào? Muốn đi đâu?”
“Ha ha, muốn đến từ đâu thì đến, muốn đi từ đâu thì đi.”
Bạch Đông Lâm cười nói, hắn cũng không phải cố ý dùng lời nói sắc bén*, chỉ là không muốn nói dối mà thôi. Khi thực lực đạt tới cảnh giới nhất định, tất nhiên sẽ khinh thường điều đó, nhưng không thể bại lộ thân phận bây giờ được, cho dù chỉ là một cái tên, cũng chỉ có thể từ chối như thế.
*Nguyên văn Cơ phong (





): Danh từ thiền tông của Phật giáo, chỉ những lời nói nhanh nhạy sắc bén, cũng chỉ sự sắc sảo trong lời nói.
“Ta hiểu rồi.”
Trác Vân mỉm cười gật đầu, xuất phát ra từ nội tâm, không có chút tức giận nào, đều là Bỉ Ngạn, ông ta vẫn có chút độ lượng này.
“Trác Vân đạo hữu, ngươi gọi ta là “Bạch” là được, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, chỉ cần có thể có lợi, tất nhiên ta sẽ suy nghĩ đôi chút.”
Ở trước mặt Bỉ Ngạn, lá mặt lá trái* gì đó chẳng có ý nghĩa gì, giữa hai người lại không có giao tình, thà gọn gàng dứt khoát còn hơn.
*Lá mặt lá trái (
虚与委蛇

): Nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ, chỉ loại người tráo trở, lật lọng khó ngờ.
*Lá mặt lá trái (
虚与委蛇

): Nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ, chỉ loại người tráo trở, lật lọng khó ngờ.
“Ha ha ha, Bạch đạo hữu quả nhiên là một kỳ nhân! Đã như thế, lão hủ cũng không quanh co lòng vòng nữa.”
Trác Vân dứt lời, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc. Bàn tay nhẹ nhàng vỗ xuống mặt đất, một quang ảnh hư ảo hiện lên, lập tức lầu gỗ trở nên bắt đầu vặn vẹo mơ hồ, cơ sở tồn tại của nó ngăn cách từ thời không cùng đầu nguồn tin tức.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe lên, cẩn thận như thế, xem ra quả nhiên không phải chuyện nhỏ.
“Bạch đạo hữu, không biết ngươi đã từng nghe về “Nhất Diệu cấm vực” chưa?”
Giọng điệu Trác Vân khó đoán, ánh mắt hiền hòa cũng trở nên thâm trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận