Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 509: Con đường chông gai

“Cửa thứ nhất của khảo hạch là leo lên ngai vàng Đại Nhật, chỉ có người ngồi vững vàng trên ngai vàng mới có tư cách đi vào khảo hạch chính thức!” “Khà khà khà, nhắc nhở các ngươi một chút, con đường bước về phía ngai vàng luôn luôn đầy rẫy chông gai…”
“Không cẩn thận là sẽ chết người đấy!”
“Ha Ha Ha!”
Ngân Đồng dứt lời, ngai vàng Đại Nhật phía dưới hắn hóa thành ánh sáng lấp lánh, mang hắn bay lên phía trên tinh hà, bản thân hắn ngồi ngay ngắn, ánh mắt hắn nhìn xuống, như thần linh cao cao tại thượng nhìn xuống đám người.
Hứ, chẳng qua chỉ là một cái khí linh mà thôi, chảnh cái gì chứ?
Bạch Đông Lâm khẽ mím môi, trong lòng hơi khó chịu, cảm giác giống như bị người ta gài bẫy.
Nhưng mà vấn đề không lớn, hắn bất tử bất diệt thì sợ cái gì, trong lòng những tu sĩ xung quanh này khẳng định buồn bực khó chịu nhất.
Ngoại trừ có số ít người bên ngoài dường như có dự tính trước.
Biểu cảm của những người khác hơi khó coi, tỉ lệ thông qua khảo hạch quá thấp, tỉ lệ tử vong quá cao, trong lòng tính toán sơ sơ cũng biết rõ chuyến này thua thiệt quá nhiều!”
“Hừ, truyền thống đẹp đẽ của loài người các ngươi thật đúng là thừa hưởng từ cùng một nguồn, cẩn thận dè dặt!”
Kim Sí Đại Bằng Điểu vượt qua đám người đi ra, ánh mắt bén nhọn liếc nhìn bốn phía, trong giọng nói mang theo sự châm chọc.
Tất cả mọi người là dạng người ý chí kiên định, đối với loại ngấm ngầm hại người này không có chút cảm giác nào, tranh đua miệng lưỡi thì làm được cái gì?
Người cười đến cuối cùng mới thật sự là trâu bò!
Kim Sí Đại Bằng Điểu tự rước nhục nhã, lại cười lạnh một lần nữa, sau đó vừa sải bước ra, vượt qua tia sáng màu bạc phía Ngân Đồng.
‘Vù!’
Theo một bước của Kim Sí Đại Bằng Điểu, trên mặt đất đen nhánh hư ảo dập dờn hiện ra một vòng gợn sóng, cũng mang theo âm thanh ‘vù vù’ rất nhỏ, bốn tia sáng hiện lên, mặt đất hư ảo bị tia sáng cắt chém ra thành một khối hình vuông vức.
Cạnh hình vuông dài nghìn trượng, mặt đất hư ảo hơi xê dịch, Kim Sí Đại Bằng Điểu lập tức ở vị trí trung tâm của hình vuông.
Mặt đất hư ảo đen như mực bên trong khu vực hình vuông bắt đầu biến đổi dữ dội, đỏ cam vàng lục lam chàm tím trắng đen bạc…
Rất nhiều loại màu sắc, gần như là có tất cả các màu sắc trong thế giới tự nhiên, màu sắc bên trong khu vực hình vuông dừng lại ở màu xanh da trời.
Cùng lúc đó, từng chữ từng chữ hiện ra từ mặt đất xanh thẳm trôi nổi.
“Hung, hình phạt Quỳ Thủy!”
Sắc mặt Bằng Điểu chợt tối sầm lại, là người làm liều đầu tiên, vận khí của nó hình như hơi kém.
‘Quạc’
Bằng Điểu biến sắc, hiện ra bản thể, bản thể của yêu tộc mới là trạng thái mạnh nhất, trước khi chưa rõ độ mạnh yếu của hình phạt Quỳ Thủy, nó cũng không dám chủ quan.
Mà khu vực hình vuông màu xanh này cũng rất kì dị, nó giương cánh vạn trượng, vậy mà cũng hoàn toàn bị bao vây bên trong đó, dường như không gian bên trong khu vực hình vuông có thể kéo dài đến vô hạn.
Xem ra ngoại trừ có tác động mạnh từ bên ngoài, nếu không thì không thể nào chạy ra khỏi khu vực này.
‘Tí tách’
Phía trên Bằng Điểu đột nhiên đổ mưa, hạt mưa màu xanh da trời nhìn cực kì quỷ dị, hạt mưa tới rất nhanh và đột ngột, mà toàn bộ khu vực đều bị bao phủ, căn bản là không có chỗ nào để trốn.
Hơi giương cánh, Bằng Điểu lơ lửng giữa không trung trong nháy mắt bị hạt mưa nhỏ bé nện lên người, ‘bộp bộp bộp’, âm thanh trầm đục liên miên không dứt phát ra từ nơi hạt mưa va vào người, thân hình to lớn của Bằng Điểu đột nhiên chìm hẳn xuống.
Những hạt mưa nhỏ bé này dường như nặng vạn cân, ngay cả Bằng Điểu thân thể cường tráng mạnh mẽ cũng không thể đứng vững, lung la lung lay trên không trung.
Những hạt mưa này dù liên miên không dứt nhưng còn chưa đủ để đột phá phòng ngự của Bằng Điểu, phòng ngự của bản thể xác thịt yêu tộc tất nhiên không hề yếu kém.
Trong lòng Bằng Điểu cũng thả lỏng, cái gì mà hình phạt Quỳ Thủy, cũng chỉ vậy mà thôi.
‘C-rắc’ Tiếng chém không lưu loát truyền đến, chiếc lông vũ màu vàng kim bị chém rụng xuống, vẻ mặt Bằng Điểu thay đổi nhìn về phía vết thương nhỏ bé chậm rãi hiện lên bên trên cơ thể.
Mặc dù là rất nhỏ bé nhưng thật sự phá phòng ngự của nó.
Tầm mắt nhìn xuống phát hiện chẳng biết từ lúc nào trên mặt đất đã đọng lại vũng nước sâu, chất lỏng xanh da trời hơi dập dờn, tất cả đều bị giam cầm trong khu vực hình vuông.
‘C-rắc’ Một tia nước màu xanh da trời bắn ra từ bên trong vũng nước phía dưới, Bằng Điểu lại bị cắt mất mấy chiếc lông vũ màu vàng kim.
‘Quạc’ Bằng Điểu quạt mạnh đôi cánh, một vòi rồng màu vàng kim nhanh chóng xuất hiện.
Đám người ở phía sau ngơ ngác nhìn nhau, biết hình phạt Quỳ Thủy không làm khó được Bằng Điểu, mà phía sau là một màu hư ảo đen kịt, không thể lùi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận