Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 855: Khiêu chiến người đứng đầu Tiềm Long bảng

Răng rắc! Áo giáp Huyền Vũ bị nghiền nát, hóa thành bột phấn.
Nam tử tóc vàng phun ra máu tươi màu vàng từ thất khiếu, toàn bộ lục phủ ngũ tạng giống như đạn pháo điện từ, bị nện vào sâu trong lôi đài đen kịt, lôi đài khổng lồ còn mơ hồ run lên.
Sh ------
Tất cả tu sĩ xem cuộc chiến đều hít một hơi khí lạnh.
Quá thảm!
Huynh đệ, tội gì phải đến đây, còn không bằng ngươi đừng tiếp nhận một ngón tay kia!
“Ừm, hoàn thành công việc!”
Bạch Đông Lâm vỗ vỗ hai tay, tầm mắt hơi di động, chạm mắt với Trích Tiên từ xa.
“Vị trí thứ bảy Tiềm Long bảng, Bạch Đông Lâm, khiêu chiến người đứng đầu bảng Tiềm Long bảng, Trích Tiên!”
“Khiêu chiến, Trích Tiên ——”
Một ý chí thật là đáng sợ!
Như vực sâu đen kịt không thấy đáy, như tinh hải bao la vô bờ.
Hai mắt Trích Tiên nheo lại, hàm chứa vô số ngân quang lấp lánh, ý chí đạt đến cảnh giới thứ hai chảy ra như suối, vươn về phía Bạch Đông Lâm đang mỉm cười trong hư không. Khi tiếp xúc với ý chí của hắn, bên trong không có bất cứ vật gì, giống như đối mặt với vực sâu và tinh hải, không thể chạm đến cũng không thể nắm bắt.
Người này tu trì Ý Chí Chi Đạo còn vượt xa cả hắn ta!
Sao có thể thế được!?
Trên trán Trích Tiên lấm tấm mồ hôi, sự chấn động trong lòng lên đến tột đỉnh, điều làm hắn kiêu ngạo nhất không phải là thành tựu trên Thời Gian đạo cũng không phải Tiên Vực Pháp Tướng, mà là Ý Chí Chi Đạo khó nắm bắt này.
Hắn ta chưa từng nghĩ đến, ngang vai vế với hắn lại có người vượt qua hắn ta ở đạo này, điểm này sư môn trưởng bối của hắn ta cũng có cùng ý nghĩ.
Đây là Ý Chí Chi Đạo không thể thăm dò, am hiểu về thần thông Không Gian, da thịt trên người có sức mạnh vô song, cảnh giới tu vi không thể cảm nhận, Bạch Đông Lâm này là một tu thể có sức mạnh thâm sâu khó dò.
“Sư tôn, không ngờ lão nhân gia người cũng có lúc nhìn nhầm, quái vật trên thế gian này, quả nhiên là vô tận!”
Sắc mặt Trích Tiên nghiêm lại, trong lòng lại bùng lên ngọn lửa đã lâu không thấy, giống như khi rơi vào thế hạ phong khi đối đầu ý chí với Hàn Dịch, hắn vẫn như cũ xuất chiêu trước, chân đạp nhẹ một cái.
Tí tách—
Một gợn sóng màu xám không tiếng động quét ngang toàn bộ chiến trường Thiên Kiêu. Cuồng phong, khói bụi, bắn vào đá vụn trên hư không, thần kinh kích động không yên của hàng vạn người đang quan sát trận chiến, toàn bộ đều rơi vào ngưng kết bất động.
Trích Tiên lại dùng ngưng đọng thời gian một lần nữa!
Bốp!
Áo bào trắng của Trích Tiên bay phấp phới, toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng xám mờ, từng bước đạp lên hư không, mỗi một bước chân đều giống như lướt trên mặt nước, lay động ra từng vòng sóng lăn tăn.
Hắn ta là vật sống duy nhất có thể di chuyển trong ngưng kết này, thân ảnh di chuyển để lại một chuỗi dư ảnh, thoáng chốc đến gần nơi Bạch Đông Lâm đang đứng trong hư không.
Bạch Đông khóe miệng mỉm cười, ngưng trệ bất động, dưới ánh mắt ngân quang lấp lánh của Trích Tiên, mỗi một chân tơ kẽ tóc bất động đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Linh Tê Nhất Chỉ!”
Hai mắt Trích Tiên lạnh lùng nghiêm nghị, nhất chỉ phóng lên mi tâm trên trán của Bạch Đông Lâm, trên đầu ngón tay vấn vít mù mịt tiên quang, nhìn thì chói lọi mỏng manh, nhưng thực tế lại chứa đựng sức mạnh vô hạn, những nơi quét qua đến cả lớp chắn thứ nguyên cũng bị xé toạc, tràn ra ánh sáng trắng.
“Cái gì!?”
Trích Tiên biến sắc, con ngươi lấp lánh co lại như kim châm, chỉ thấy Bạch Đông Lâm đang bị ngưng trệ trong thời gian từ từ ngẩng đầu, hai mắt đối mặt với hắn, lại còn chớp chớp, nhếch miệng thì thầm.
“Thời gian, không chỉ có ngươi biết thôi đâu!”
Răng rắc!
Thân hình Bạch Đông Lâm khẽ động đậy, ánh sáng Thần Hi trên người thoáng chốc rung động trăm vạn lần, Hạo Hãn Thần Lực trút xuống, thời không giống như một tấm gương bị vỡ vụn, hai tay hắn chống eo.
“Đại Lực Ngưu Ma Quyền!”
Đây là môn võ hắn học đầu tiên trước khi đến thế giới này, dùng một thứ võ phàm tục thô ráp nông cạn, đối đầu với với tiên pháp vô thượng.
Sức mạnh vô tận!
Dốc toàn lượng phá vạn pháp!
Ầm——
Nắm đấm giao nhau, để lại hậu quả đáng sợ là lớp chắn thứ nguyên bị xé toạc ra một lỗ ánh sáng trắng to lớn.
Hai mắt Trích Tiên trừng lớn, từ trong con ngươi phun ra hai luồng ngân quang lạnh lùng, hướng về phía mi tâm của Bạch Đông Lâm, muốn đâm về phía ngực và huyệt huyết hải, nhằm ngăn cản đợt tấn công tiếp theo.
Thân ảnh của hắn giống như tia ngân quang bắn ra, bị sức mạnh của Hão Hạn cuốn lấy đẩy ra nơi xa, nghiền nát một vùng hư không.
Luân chuyển hư thực! Tiên Pháp – Vạn Hóa Vi Không! Tiên Pháp – Kình Thôn Vạn Giới….
Trích Tiên lùi về sau, liên tục thi triển thủ đoạn, chỉ đến khi đụng nát mấy ngàn ngưng kết hư không, mới miễn cưỡng dừng lại, cánh tay run rẩy từ từ đưa lên, nguyên cả bàn tay bên phải của hắn đã biến mất, hoàn toàn hóa thành hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận