Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 470: Không thể nhìn thẳng

Xem ra Tiểu Lục a di vẫn lo lắng cho an nguy của Bạch Đông Lâm, đưa cho hắn mặt dây chuyền này. Nó giúp Bạch Đông Lâm tránh được cảm ứng của người mặc kim bào. Đây là lần thứ hai hắn xuyên qua Thế giới thấp duy một cách bình yên vô sự, giành được phán quyết đi ra ngoài. Tiểu Lục a di là cường giả chân chính khống chế Duy Độ Chi Tâm nên có thể làm được chuyện này rất dễ dàng. Nhưng điều này cũng khiến Bạch Đông Lâm càng thêm hoài nghi.
Trên thế giới này chưa từng có chuyện vô duyên vô cớ mà yêu. Xem ra, Tiểu Lục a di thực sự rất quan tâm người kia nên mới yêu ai yêu cả đường đi, đối xử với hắn như vậy.
“Grao!”
Một tiếng rồng ngâm sục sôi vang tận mây xanh, cắt đứt dòng suy nghĩ của Bạch Đông Lâm. Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời cao. Một con Thương Long trắng như tuyết dài vô tận đang bay lượn chui ra khỏi hố đen.
Trên thân rồng có thần hỏa màu sắc sặc sỡ, vảy rồng cực kỳ rắn chắc bị vỡ nát trông rất thảm, trên đó đầy vết rạn. Long huyết nóng bỏng đang nhỏ xuống, nóng tới mức không khí cũng trở nên vặn vẹo.
“Keng!”
Tiếng kim loại va vào nhau đinh tai nhức óc. Một bảo tháp chín tầng bằng đồng cao tới mấy vạn trượng bị ném từ trong hố đen ra. Nó xoay tròn rồi rơi xuống đất, lún sâu vào trong lòng đất.
Từng bóng dáng cao lớn lui về phía sau, thân thể lảo đảo, thần huyết nhỏ trên không trung. Lúc hố đen hoàn toàn ổn định, vòng tròn phong tỏa mà các tu sĩ Đại Năng của Đan Minh kết thành bị phá vỡ.
“Grao grao grao!”
Tiếng gầm gào vang vọng, kèm theo đó là các loại khí tức tà dị phức tạp phun từ trong hố đen ra. Rất nhiều bóng dáng vặn vẹo, quái đản, tà dị chạy ào ào ra khỏi hố đen, đứng trên trời cao và phía dưới của hố đen. Khí cơ quỷ dị không tên bao phủ khắp trời đất chỉ trong nháy mắt.
Thân thể Bạch Đông Lâm hơi khựng lại, hắn lập tức muốn chuyển tầm mắt nhưng đã chậm. Bạch Đông Lâm vừa mới nhìn thoáng qua một bóng đen mơ hồ mà thôi, thân thể của hắn đột nhiên xảy ra dị biến.
Máu đen tanh hôi trong thất khiếu phun ra ngoài, thân thể thối rữa dị dạng. Mủ dưới da vỡ ra, dịch mủ màu vàng sền sệt chảy ra, từng con sâu mập mạp chui từ trong đó ra.
Bạch Đông Lâm cảm ứng được Thần Hồn của bản thân cũng bắt đầu khác thường, biến chất. Khuôn mặt hư thối của hắn lộ ra nụ cười.
“Ha ha, đúng là thứ vừa đáng sợ vừa tàn ác…”
Ý niệm của hắn khẽ động, thân thể và Thần Hồn lập tức bốc cháy, hoàn toàn hủy diệt, thiêu đốt không để lại chút gì cho tới khi tử vong hoàn toàn.
Sau khi phục sinh và thiêu đốt hủy diệt luân chuyển ba lần, luồng khí tức quỷ dị tới cứ cái nhìn kia mới hoàn toàn bị tiêu diệt.
Bạch Đông Lâm gật đầu tỏ vẻ hài lòng, xem ra hắn đã tiến bộ rất nhiều. Lần trước ở Nộ Giang, Bạch Đông Lâm đã phải chết hơn một nghìn lần mới tiêu diệt hết. Bây giờ, hắn chỉ chết bốn lần mà thôi.
“Đám Ác Tâm này thật đúng là, đây coi như chủng tộc tự mang thiên phú sao?”
‘Chỉ là vì nhìn người trong đám người lâu hơn một chút?’
Ánh mắt Bạch Đông Lâm cụp xuống, không nhìn lên trời cao nữa. Đối với những tu sĩ có cấp bậc thấp thì bọn chúng thật sự là đả kích lớn.
Trong lòng Bạch Đông Lâm hiện lên rất nhiều tin tức, hắn phát hiện tu sĩ của Nhân tộc đã khai phá ra rất nhiều phương pháp công kích loại Mô Nhân này. Đợi có thời gian, Bạch Đông Lâm phải nghiên cứu một chút, tránh cho lần nào cũng bị động như vậy.
“U u! Grao grao!”
Tiếng quỷ khóc sói gào vang lên. Trong cảm nhận của Bạch Đông Lâm, khí tức trên trời cao trở nên hỗn tạp, vô số yêu ma quỷ quái lao ra khỏi hố đen, lao về phía mặt đất một cách điên cuồng.
Bạch Đông Lâm thầm cảm thấy vui vẻ. Hắn vốn còn hơi lo lắng rằng đối phương sẽ không phải phái đám tiểu quái này ra.
Dù sao, lúc này mặt đất đã bị cột sáng màu bạc liên tục bắn phá, những tu sĩ còn dư lại đã lác đác không còn mấy, phái đám tiểu quái này xuống còn có ý nghĩa gì nữa.
Có thể đây là cách đám Đại Năng ra oai, ra khỏi cửa là không thể thiếu đàn quái vây xung quanh, xung phong đi trước.
Mặc dù, hắn không hiểu đối phương nghĩ như thế nào nhưng như vậy lại hợp với ý của Bạch Đông Lâm. Nếu không chẳng phải bố trí của hắn sẽ trở nên uổng phí sao?
Thanh Linh khí càng nhiều càng tốt. Hắn nói là tới xem biểu diễn pháo hoa nhưng nguyên nhân sâu xa hơn là sợ ý chí thiên địa trốn ở trong Thế giới thấp duy không cảm ứng được bản thân, tuy khả năng này rất nhỏ.
“Đám sâu bọ thối tha Ác Tâm này! Trọng địa của Đan Minh chúng ta há là nơi để các ngươi ra oai?”
Thân rồng khổng lồ của Đan Kiền uốn lượn, cái miệng rồng to lớn đóng mở nuốt mây thở ra sương, giọng nói vang vọng mây xanh. Đầu rồng ngẩng cao phun ra từng đợt thần hỏa có màu sắc sặc sỡ.
Trong khoảnh khắc, trời cao biến thành một biển lửa, vô số yêu quái có thực lực thấp hơn Đại Năng cảnh dính lửa là chết ngay, bị đốt thành hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận