Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1491: Phá Tru Tiên kiếm trận (1)

"Cái gì!? Ngươi..."
"Chậc, đầu óc heo ngươi còn muốn phá Tru Tiên kiếm trận? Lấy nó đi!”
Trong mắt Chí Ác hiện lên vẻ đùa cợt, đưa tay nắm lấy Đà Nã, lực trấn áp vô tận trút xuống, gắt gao trói buộc con mắt đen kịt muốn chạy trốn ở trong đó.
Nuốt!
Đà Nã bị nuốt vào trong bụng, trong nháy mắt tất cả hạt bản nguyên bị mài mòn, hoàn toàn chết đi, ngay sau đó, con mắt đen kịt không có chỗ trốn tránh chỉ có thể bất đắc dĩ ký sinh ở giữa mi tâm Chí Ác.
"Nấc!"
"Không tệ, hết thảy đều nằm trong kế hoạch."
Thiên Ngoại Thiên, trung ương Thần Điện
Một thần tọa đứng sừng sững trên hư không, trên đó quang ảnh hình người nóng rực được rất nhiều dị tượng vờn quanh, ánh mắt rực rỡ rũ xuống, các chiến trường mật địa bên trong Duy Nhất Chân Giới đều bị ấn vào trong mắt.
“Thật là an tĩnh!”
“Chư vị đạo hữu, các ngươi nói, lúc này ngoại tộc đang suy nghĩ cái gì?”
Lúc này hội nghị tạm thời kết thúc, phương hướng lớn đã được xác định, bầu không khí khẩn trươnggiương cung bạt kiếm của hai bên ẩn nặc phá bích có chút hòa hoãn, tầm mắt chuyển hướng đến chiến trường ngoại tộc, bắt đầu suy tư nên tiến hành phản công như thế nào.
Huyết Đồ thu hồi ánh mắt, giọng điệu khẳng định nói: "Trên chiến trường vô tận, Đệ Nhất Tà Thần đột nhiên gây khó dễ, phỏng chừng đã dẫn đến khủng hoảng thật lớn ở trong ngoại tộc, hơn nữa tổn thất trăm vị Thập Cảnh, hiện tại nội bộ bọn họ nhất định là lộn xộn một đoàn.”
“Đúng vậy, lúc này đúng là cơ hội tốt để phản kích, với lực lượng Nhân Tộc chúng ta hiện giờ, muốn hoàn toàn diệt trừ tai họa ngầm cũng không phải rất khó, thứ duy nhất cần chú ý chính là Tà Thần Giới..."
"Đệ Nhất Tà Thần sử dụng lực lượng đáng sợ không thể miêu tả, khiến ta rất bất an."
Nghe xong lời Hư U ẩn chứa sầu lo, chúng Chúa Tể đều khẽ nhíu mày, thông qua trí nhớ cộng hưởng, những người ngủ say mới thức tỉnh không lâu cũng giống như tự mình trải qua một màn trên chiến trường vô tận, thay đổi tư duy, để cho bọn họ ở dưới tình cảnh lúc đó cũng không có phương pháp tốt hơn để xử lý con mắt đen kịt quỷ dị kia.
Tất cả mọi người không khỏi đều đưa mắt nhìn về phía Bạch Đông Lâm với vẻ mặt thản nhiên kia, chính là nam nhân này ra tay giải quyết Đệ Nhất Tà Thần.
"Con mắt đen kịt kia công kích chính là ý thức bản ngã căn bản nhất của sinh linh, sở dĩ không cách nào chống đỡ con mắt đen kịt ký sinh là bởi vì trong tu hành của các ngươi tồn tại nhược điểm."
Giọng điệu Bạch Đông Lâm nhàn nhạt, các Chúa Tể nghe vào trong tai lại giống như sấm sét nổ tung, cơ hồ đều lộ vẻ nghi ngờ.
Hệ thống tu hành của Nhân Tộc phát triển đến nay đã mấy trăm tỷ năm, khắp nơi đều hoàn mỹ, làm sao có thể có nhược điểm tồn tại!
"Điều này có gì không thể tin được? Mọi người phải hiểu một điều, trời đất của chúng ta chỉ là một cái lồng giam nho nhỏ, đạo lý thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không phải chư vị sẽ không hiểu chứ?”
"Nói cách khác, chúng ta cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, nếu tất cả đều hoàn mỹ không có khuyết điểm, ngược lại không phù hợp với logic."
Bạch Đông Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, tuy rằng lời này có chút tàn khốc, nhưng trải qua suy diễn thăm dò của hắn, gần như chắc chắn thực tế này.
Bế quan tỏa cảng còn có vô số nhược điểm, huống chi là phong tỏa trời đất.
"Vậy, như đại nhân nói, rốt cuộc khuyết điểm trong tu hành của chúng ta là gì?"
Mặc kệ có tin hay không, tạm thời trước tiên nhìn xem Bạch Đông Lâm nói như thế nào, vẻ mặt chúng Chúa Tể đều nghiêm trang, nghiêng tai lắng nghe.
Đế Tôn cũng mở hai mắt, ánh mắt lóe lên như có điều suy nghĩ, sở dĩ lão ta không phải là kẻ địch một hiệp của Bạch Đông Lâm, chẳng lẽ căn nguyên chính là ở chỗ này?
"Vấn đề nằm ở trên tu hành ý thức bản ngã, cũng được, cho các ngươi xem pháp môn tu hành của ta đi..."
"Đại nhân! Không thể!”
Bạch Đông Lâm còn chưa nói xong, không ít Chúa Tể bên phá bích đều đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng ngăn cản.
Bạch đại nhân huyền bí mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể để cho một phương ẩn nặc nhìn? Đây không phải là giúp địch sao!
Bạch Đông Lâm hơi xua tay, nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Chúa Tể bên ẩn nặc, lắc đầu bật cười nói: "Ha ha, chư vị không cần như thế, nếu ta dám dạy, cũng không sợ bị cắn trả.”
"Bây giờ nhất trí đối ngoại, tiêu diệt tai họa ngầm của Nhân Tộc mới là chuyện quan trọng, còn lại tạm thời buông xuống đi."
Trong lòng Bạch Đông Lâm không thèm để ý chút nào, từ đầu đến cuối, hắn đều không tiếc chia sẻ tri thức, huống chi bí mật mạnh mẽ của hắn cũng không chỉ có vậy.
"Cái này..."
Tinh thần vị tha như thế làm cho chúng Chúa Tể đều cảm thấy rung động, ánh mắt nhìn về phía Bạch Đông Lâm cũng có chút biến hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận