Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1749 - N=1 (1)

“Yên tâm, ta... Hửm?”
Đột nhiên vẻ mặt Bạch Đông Lâm khựng lại, thân thể vặn vẹo một hồi rồi ổn định lại, bản tôn đã dùng hắn làm cơ điểm phục sinh, lập tức trở về từ Chư Thiên Ám Thực, ánh mắt trêu chọc bị sâu thẳm hờ hững thay thế.
Rầm --
Một hơi thở chết đi, đây là hơi thở đáng sợ cắn nuốt rất nhiều vị diện thế giới, chém giết vô tận cường giả Tai họa đen tối trong hàng vạn năm đã ngưng kết mà thành.
Bạo ngược, khốc liệt, lạnh lẽo, khát máu...
Càn Côn đứng mũi chịu sào, thân thể và ý thức bị tức hơi thở tấn công đến sắp tan rã, mặt trời cách đó không xa cháy hừng hực ngàn tỉ năm đã hóa thành tượng băng, ngay cả Thái Dương Thần Hỏa vàng rực cực nóng, cũng không thể chạy thoát.
Thiên Càn đại lục phồn vinh thịnh vượng, thế giới mênh mông trải dài mấy trăm vạn năm ánh sáng, bị khí tức chém qua, vỡ nát thành vô số mảnh vỡ phân tử.
Tốc độ hơi thở lan tràn cực nhanh, lúc Bạch Đông Lâm kịp phản ứng lại, nó đã lan tràn ra mấy chục tỷ năm ánh sáng, vô tận sinh linh và rất nhiều đại lục tinh thần đều bị hủy diệt không còn.
“Xin lỗi.”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, hắn đã thành thói quen phóng thích bản thân không chút kiêng kỵ ở trong Ám Thực Chư Thiên, lại thêm thực lực tăng vọt, đến mức nhất thời chưa kịp ngăn chặn toàn bộ khí tức của mình, từ đó rò rỉ ra một tia tác động đến vô tội.
Cũng may hắn kịp thời thu hơi thở lại, phạm vi ảnh hưởng đến cũng không lớn, rất dễ xử lý.
“Thời không nghịch chuyển!”
Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, dòng thời gian vô hình bị kích thích, dưới ý chí khủng bố dẫn dắt, lui về sau một chớp mắt, giống như hoa trong gương, trăng trong nước, ảo ảnh tinh không vỡ vụn tiêu tán, tất cả lại khôi phục lại như lúc ban đầu.
“Ôi a! Xảy ra chuyện gì!?”
Càn Côn lắc đầu, ông ta cảm giác như là đã xảy ra chuyện gì, nhưng cơ thể và ý thức lại nói cho ông ta biết, mọi thứ đều bình thường.
“Đại nhân! Ngài không nên phản kháng vô nghĩa đâu! Xin ngài nghĩ lại a! A! A!??”
Càn Côn tiếp tục khuyên giải theo bản năng, mới vừa nói được một nửa, hình như bị bóp cổ, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, hai mắt trợn trừng, ngơ ngốc nhìn hư không ở phương xa, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Ha ha, ngươi muốn nói cái gì?”
Trong mắt Bạch Đông Lâm chứa ý cười, vung tay lên, ba người Càn Nguyên Tử bị đánh đến hấp hối như giống như chó chết, ngoan ngoãn trôi nổi đến. Một luồng u quang hiện lên, nhục thể hoạt bát hóa thành búp bê gỗ nho nhỏ, rơi vào lòng bàn tay hắn.
Con rối cực kỳ tinh xảo, giống như đúc, phía ngoài thân thể phủ kín cấm văn, trấn áp phong cấm ý thức bản ngã ba người hoàn toàn.
“Tiểu Côn Tử, ngươi làm người không tệ, cho, thưởng cho ngươi!”
Bạch Đông Lâm cong ngón búng ra, ba con rối bắn ra, tóc rất dài tự động quấn quanh trên thắt lưng Càn Côn.
Càn Côn trợn tròn mắt, toàn thân run như cầy sấy, trong lòng dâng lên sợ hãi vô tận.
Tổ tông! Lão tổ tông của ta ôi!!
Ông ta run run rẩy rẩy vươn tay, muốn sờ sờ vào con rối kia, nhưng bàn tay lại như bị giật điện mà lùi về, đây chính là tổ tiên ông ta sùng bái nhất, sao dám đại bất kính đụng vào chân thân như thế.
“Đại, đại nhân, ta...”
“Yên tâm, tổ tông của ngươi không sao, chỉ bị trấn áp thôi, lần này ta sẽ tha cho bọn họ một mạng, hửm, thật ra cũng là chính bọn họ tự tranh thủ cho mình một chút hi vọng sống.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm yếu ớt, hắn cũng không quan tâm đến Tối Chung Bỉ Ngạn gì, nếu Càn Nguyên Tử vừa đến đây đã hạ sát thủ với hắn, vậy thì lúc này bọn họ đã trở thành năng lượng tẩm bổ thế giới Linh Khiếu.
“Còn có...”
Bạch Đông Lâm chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lấp lóe thần quang, nhìn thẳng vào một lỗ đen khổng lồ cách đó một trăm tỷ năm ánh sáng.
“Hai thằng nhóc mấy người, còn muốn nhìn tới khi nào?”
“Không tốt!”
“Trốn –"
Cờ-rắc!
Thiên thể lỗ đen đen nhánh tĩnh mịch bị một đường kiếm quang chém thành mảnh vụn, hai luồng thần quang bắn ra từ đó, phi nhanh bỏ chạy về hai hướng khác nhau.
“Quay về cho ta!!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lạnh lùng, đưa tay thăm dò vào dòng sông thời gian, vượt qua khoảng cách khôn cùng, bóp chặt hai bóng dáng nhếch nhác trong lòng bàn tay, thời gian xung quanh bàn tay bị ngưng tụ lại hoàn toàn.
“Đại nhân tha mạng! Chúng ta không có ác ý!”
“Đúng đúng đúng! Chúng ta mang theo thiện ý của Cổ Hồng Thiên Triều mà đến!”
Giọng điệu bối rối, bọn họ sợ, sợ cũng sẽ trở thành con rối quỷ dị, sống không bằng chết.
“Thiện ý?”
“Hừ! Cổ Hồng Thiên Triều, không có trải qua cho phép, phái ra cường giả cấp chiến lược bước vào quốc thổ của ta, tâm chúng đáng chết, tính toán quá lớn!”
Cường giả thập nhất cảnh đã là sức mạnh đỉnh cao lớn mạnh nhất tiên triều, còn đáng sợ hơn quân đội gì đó nhiều lắm. Trên Lam Tinh ở kiếp trước, cái này tương đương với uy hiếp từ sức mạnh hạt nhân, người khác đã lặng lẽ đưa đầu đạn hạt nhân vào trong thủ đô của ngươi, hành động đó cuồng vọng khiêu khích đến cỡ nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận