Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 67: Tiến vào đại mạc

Lão đầu thở phào nhẹ nhõm, triệu tập hết bốn người đến, mở miệng nói: “Đi xuyên đại mạc, người xem năng lực chứ không xem nhiều. Có bốn vị đạo hữu gia nhập vào, nhất định chuyến này chúng ta sẽ cực kỳ thuận lợi.”
“Bây giờ mời các vị về chuẩn bị vật tư cần thiết trong sa mạc, sáng sớm mai chúng ta tập hợp ở cửa thành!”
Không ngờ hai nam tử còn lại lại là song sinh hiếm gặp, khí tức hai người mơ hồ tương liên, hẳn là am hiểu thuật hợp kích.
Nữ tử thì toàn thân hắc bào, mặt đeo mạng che, không nhìn rõ tướng mạo, chỉ là toàn thân phủ đầy một loại khí chất lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
Lão nhân này cũng không đơn giản, ánh mắt tàn ác. Người được chọn đều không đơn giản!
Bốn người đồng ý, mạnh ai nấy rời đi.
Bạch Đông Lâm đi thẳng tới khu chợ lớn nhất để mua vật tư. Đầu tiên là một lượng lớn nước sạch, lều vải, các loại công cụ nhỏ.
Hắn còn mua một đống thức ăn. Thật ra khí tu đến Nguyên Thai Cảnh là có thể không cần ăn rồi, dùng linh khí thiên địa để duy trì cơ năng thân thể, nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ không hề muốn buông bỏ ‘niềm vui ăn uống’. Dù sao tu tiên cũng không nói nhất định phải thanh tâm quả dục, Tử Tiểu Linh chính là một ví dụ đơn cử.
Bản thân hắn tuy không thể thu nạp linh khí, nhưng đói thì nhất định sẽ không để đói chết, chỉ là không cần chịu cái khổ đó. Hắn cũng không phải là âm thích bị hành hạ, nên đã mua không ít thức ăn.
Bạch Đông Lâm còn đi mua một loại tọa kỵ đặc biệt – bọ cạp thú, là một sinh vật sống trong sa mạc, trải qua rất nhiều năm đã được thuần hóa thành thú cưỡi thay cho đi bộ.
Nó rất am hiểu tập kích trong sa mạc, tốc độ nhanh, chịu được hạn, rất nhiều ưu điểm, tu sĩ nào vào sa mạc hầu như cũng sở hữu một con.
Chuẩn bị xong tất cả vật tư, Bạch Đông Lâm bèn tìm một tửu lâu, ăn cho thỏa thích một bữa, sau đó đi nghỉ ngơi.
Chỉ đợi đến sớm mai thôi là hắn sẽ tiến vào Ma Á Viêm Viêm đại mạc.
Sáng sớm hôm sau.
Bạch Đông Lâm đã rời giường từ sớm, dắt bọ cạp thú đi về phía cửa thành.
Hình dạng của con bọ cạp thú này trông như bò cạp lớn, toàn thân được phủ bởi lớp vảy màu trắng, giữa những kẽ vảy còn mọc lông tơ.
Hắn đến cửa thành thì nữ tử áo đen kia đã đến trước rồi. Bạch Đông Lâm còn cho là mình đã tới sớm lắm, đi tới lên tiếng chào hỏi. Nữ tử áo đen chỉ lãnh đạm gật đầu, không nói gì.
Bạch Đông Lâm cười cười, không hề để ý. Qua thời gian một chung trà, đôi song sinh cũng đến rồi, sau đó thì lão đầu cũng xuất hiện.
Không ngờ lão đầu lại không chỉ đi một mình, bên cạnh còn có một bạch y nữ tử đi theo, cũng đeo mạng mỏng che trên mặt, nhưng nhìn vóc người, khí chất thì hẳn là một mỹ nhân.
Đột nhiên hắn phát hiện ra sao những nữ tu này đã bắt đầu thịnh hành việc đeo khăn che mặt rồi, tu sĩ còn sợ bị phơi nắng đen à?
Là do đẹp quá sẽ thành họa? Hay là xấu quá dọa người ta? Hay họ có bí mật gì đó không thể để người khác biết?
Sáu người đến đông đủ, lão nhân chỉ lên tiếng chào hỏi, không hề giới thiệu bạch y nữ tử ở bên cạnh, những người khác cũng không tiện hỏi nhiều. Mấy người mỗi người cưỡi một con bò cạp thú, chạy về phía Ma Á Viêm Viêm đại mạc.
Thành thị này vốn đã là tòa thành gần với đại mạc nhất, một nhóm sáu người không tốn bao nhiêu thời gian đã đến sát biên giới sa mạc.
Cát vàng mấy trăm triệu dặm, vô biên vô hạn.
Ở kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên Bạch Đông Lâm nhìn thấy sa mạc. Cồn cát vàng nối dài bất tận xa xa như nối liền với trời xanh, trên cồn cát không có chút sắc xanh nào. Bầu trời trong xanh, trông hệt như Đại Hải vậy.
Biểu cảm của năm người khác là ‘tập mãi đã thành quen’, rõ ràng đây không phải lần đầu họ vào Ma Á Viêm Viêm đại mạc.
“Đi thôi!”
Lão đầu hô lên một tiếng, sáu người cưỡi bọ cạp thú đi vào sa mạc. Bọ cạp thú này cứ như trở về nhà vậy, tốc độ trở nên nhanh hơn! Chúng vắt giò lên cổ chạy như điên, để lại một cái đuôi bụi mù thật dài.
Theo lời nói của lão đầu, phần đất sát biên giới sa mạc đã bị vô số kẻ tìm bảo lật từ đáy lên trời rồi, vậy nên mấy ngày đầu mới vào sa mạc là thoải mái nhất, chỉ cần chạy là được, sẽ hiếm khi gặp nguy hiểm.

Năm ngày sau.
Đoàn người đã vượt qua khu vực an toàn, tốc độ bắt đầu chậm lại, đi cẩn thận.
Lúc này trời đang vào giữa trưa, mặt trời nướng sa mạc tới nóng hổi, không khí hơi nghẹn lại, hệt như muốn bốc cháy vậy.
Nhiệt độ của mặt đất lúc này rất nóng, không khí cũng gần như cao chót vót.
Nếu đổi lại là phàm nhân, chỉ nội trong một tiếng ba khắc sẽ bị nướng thành thây khô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận