Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 187: Ăn quả cầu

Chiến lực đặc biệt chính là ‘thăng hoa cực điểm’. Bỏ qua năng lực khôi phục cân bằng, dùng toàn lực đốt cháy mọi thứ, có thể sau vài phút sẽ bị đốt cháy thành hư vô, đương nhiên sau khi sống lại có thể tiếp tục đốt cháy! Nhưng lần thứ hai thi triển, năng lượng Huyết Nguyên sẽ ít đi, uy lực cũng sẽ yếu đi rất nhiều. Dù sao năng lượng Huyết Nguyên cũng là thứ chỉ có thể hình thành bằng cách dung hợp linh khí thiên địa, năng lực khôi phục của hắn không thể tự nhiên mà tạo ra linh khí thiên địa được.
Thế nhưng, khuyết điểm không che giấu được ưu điểm. Lúc đầu, lực lượng có được do năng lượng Huyết Nguyên tăng lên chẳng được bao nhiêu. Với Bạch Đông Lâm, tác dụng duy nhất của nó chính là dùng để thi triển thần thông, bí thuật, trận pháp, pháp bảo… này kia, tóm lại là những thứ cần đến năng lượng để kích hoạt. Sức mạnh của hắn cơ bản vẫn là nằm ở thể xác và linh khiếu, linh hồn. Những thứ này đều có thể đốt hết thì lại khôi phục. Nói trắng ra thì Bạch Đông Lâm chính là một cái mô tơ vĩnh cửu.
Nhị ca, huynh nói đúng, ta thật sự rất thích hợp với thể tu!
Tâm tư của Bạch Đông Lâm thay đổi nhanh như chớp. Ngay lúc hắn bùng nổ thì có năm tên mật thám chuẩn bị hy sinh tính mạng cũng âm thầm phát tác!
Bốn khí tu trực tiếp thiêu đốt Nguyên Thai, còn một thể tu thì xé nát Huyết Hải Linh Khiếu của bản thân, tinh lực hùng hậu phóng lên trời!
“Giết!”
Năm người đằng đằng sát khí, bộc phát ra công kích mạnh nhất đánh về phía Bạch Đông Lâm. Trong mắt bọn họ đầy sự cuồng tín, nhìn giống như những phần tử tôn giáo cuồng tín.
Chỉ là châu chấu đá xe mà thôi!
Bạch Đông Lâm giậm mạnh chân.
Ầm! Đại điện bạch ngọc trực tiếp nứt ra làm đôi, bóng dáng hắn lập tức biến mất.
Cả đám người đều bị chấn động dữ dội làm cho ngã trái ngã phải. Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bụi mù nổi lên bốn phía, ngọc bích vỡ tung tóe, một tia chớp đỏ tả xung hữu đột trong bột phấn bạch ngọc tạo thành một chùm ánh sáng đỏ hỗn loạn, âm thanh binh khí va chạm đinh tai nhức óc vang vọng khắp đại điện.
Một lúc sau bụi mù tan đi, Bạch Đông Lâm xuất hiện trước mặt mọi người. Áo choàng đen hắn mặc trên người không hề có tì vết, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, khí chất nho nhã dễ gần, chẳng hề liên quan gì đến mãnh thú vừa rồi, cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Được rồi, xong việc rồi. Mật thám đã bị tiêu trừ hết rồi, chúng ta tiếp tục thăm dò bí cảnh thôi.”
Ánh mắt mọi người đảo qua chiến trường đổ nát. Những vết chém lớn hằn sâu trên mặt đất, trên đó vẫn còn lưu lại đao ý tràn ngập khí tức diệt phá. Mười mấy tu sĩ bị chém thành vô số khối vuông nhỏ, chỉ có một xác chết vẫn còn nguyên vẹn nhưng phần đầu thì không biết đã biến đâu mất rồi.
Được rồi, Bạch Đông Lâm thừa nhận là bản thân không thể làm chuyện buồn nôn như vậy, hắn chỉ đập vỡ đầu tên âm Dương sư kia thôi, hy vọng trên đời này không còn tên âm Dương sư nào nữa.
Vừa rồi tranh thủ lúc hỗn loạn, Bạch Đông Lâm đã giải quyết xong mười hai tên mật thám còn lại, đồng thời cũng phá hủy hết các hạt châu đen, còn chiến lợi phẩm thì đã bỏ hết vào trong túi.
Hiện tại, trong tình huống này sẽ không có ai nghi ngờ hắn ngộ sát nữa.
Đối mặt với một kẻ điên cuồng như vậy thì ai mà dám lắm miệng chứ?
Mọi người đều chắp tay với Bạch Đông Lâm, cảm tạ hắn đã diệt trừ mật thám, tán dương thực lực của hắn. Mọi người lấy lòng nhau một hồi, sau đó lần lượt tiến vào cổng ánh sáng.
Trong Thần Hải, mười hai linh hồn bị Phật quang trấn áp còn linh hồn Bạch Đông Lâm thì ngồi xếp bằng niệm Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh. Chỉ nháy mắt tất cả những linh hồn kia đều hóa thành bạch quang, tiêu tán sạch sẽ.
Bạch Đông Lâm phất tay thu thập tất cả sương mù đen rồi phong ấn chúng lại trong một quả cầu trắng nho nhỏ.
Bạch Đông Lâm thu thập được mười hai linh hồn thể trong suốt. Hạ cấm chế trong công pháp truyền thừa là việc mà tất cả các thế lực lớn đều làm, Bạch Đông Lâm cẩn thận vứt bỏ những ký ức bị hạ cấm chế và rác rưởi vô dụng, chỉ để lại ký ức thuần túy hữu dụng. Hai bàn tay hắn chập chúng lại thành một quả cầu trong suốt rồi ném vào trong miệng nhai nhai vài cái, sau đó nuốt xuống bụng.
Xong xuôi. Bạch Đông Lâm thấy hình như hắn rất khoái cái cảm giác khi ăn ký ức của người khác. Nói chính xác là hắn thích cảm giác thú vị khi tiếp thu rất nhiều kiến thức trong đó.
Các loại tri thức, kinh nghiệm tu luyện, công pháp, bí thuật, pháp thuật, trận pháp, luyện đan, luyện khí, vân vân và mây mây… đều được hắn hấp thu sạch sẽ.
Phương pháp này thật ra không có chỗ nào không tốt. Trước khi ăn hắn đã loại bỏ hết những thứ vô dụng chỉ để lại những thứ liên quan đến tu luyện nên nó không khác gì kiến thức trong ngọc đồng ở Thư Sơn. Bạch Đông Lâm không cần lo lắng về chuyện sẽ trở thành một tên tâm thần phân liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận