Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1773 - Thiên ngoại hữu thiên (1)

*Thân bất do kỷ (
身不由己

): Không được phép quyết định hành động của bản thân, hoàn toàn phụ thuộc vào người hoặc vật khác.
Vốn tưởng rằng theo thời gian trôi qua, lửa giận của đại nhân tiêu tan, các lão tổ tông sẽ có ngày lại được nhìn thấy ánh mặt trời. Nhưng không ngờ, Đệ Thất Thánh Nữ của Tối Chung Bỉ Ngạn sẽ chen ngang một bước, đập tan hoàn toàn kỳ vọng của ông ta.
Bên dưới vẻ ngoài dịu dàng, nho nhã của Bạch Đông Lâm là sự hờ hững vô tình, tàn nhẫn bạo ngược ẩn giấu cực sâu, đối với việc này, ông ta cực kỳ hiểu rõ.
“Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi là ai, lập tức thả đám Càn Nguyên Tử bọn họ ra.”
Đệ Thất Thánh Nữ nhìn thấy thảm trạng của ba người Càn Nguyên Tử, cả người lập tức tản ra khí tức đáng sợ, cuốn theo ý chí bá đạo cực nóng, tiêu diệt hư không, trút xuống Bạch Đông Lâm.
“Thả người ra!”
“Sau đó đi tới Tối Chung Bỉ Ngạn cùng ta, chờ đợi thẩm lí và phán quyết!”
Từ khi Đệ Thất Thánh Nữ xuất hiện, cho đến khi làm rối tung mọi thứ, từ đầu đến cuối, Bạch Đông Lâm vẫn ngồi vững trên đế tọa, vẻ mặt tự nhiên, không hề gợn sóng, khí tức đáng sợ trùng kích, tiêu diệt hư không lan tràn đến trước mặt lập tức tan thành mây khói, ngay cả một sợi tóc của hắn cũng chưa từng bị rối loạn.
Đệ Thất Thánh Nữ thấy thế, con ngươi co rụt lại, dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược càn rỡ hơi thu liễm lại.
“Ta nghe nói, Tối Chung Bỉ Ngạn có mười vị thần tử Thánh Nữ, đều là người nổi bật nhất trong thập nhất cảnh, bản lĩnh vô cùng cao cường, khó tìm địch thủ trong cùng cảnh.”
“Hôm nay gặp mặt cũng chỉ là vậy, chẳng qua là một con nít bị cha mẹ chiều hư mà thôi.”
Giọng điệu Bạch Đông Lâm thản nhiên, giống như đang trình bày một sự thật nào đó, lặng yên không một tiếng động thể hiện ý trào phúng, càng nhức nhối lòng người.
“Ngươi, ngươi...”
Đệ Thất Thánh Nữ tức giận, nàng chưa từng bị khinh thị sỉ nhục như vậy, cảm nhận của nàng ta đối với Bạch Đông Lâm đã rơi xuống đáy vực.
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Bạch Đông Lâm chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi xuống khỏi đế tôn nguy nga. Mỗi một bước đều giống như giẫm vào sâu trong tâm linh của Đệ Thất Thánh Nữ, cảm giác áp bách cực kỳ đáng sợ, làm thời không đang gào thét kêu rên rút lui sạch sành sanh.
“Đệ Thất Thánh Nữ đúng không? Nói cho ta biết tên của ngươi.”
Theo hắn thấy, Đệ Thất Thánh Nữ chẳng qua chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn tự cao tự đại, kiến thức nông cạn thôi, không biết gì về hắn, cũng không đi dò xét chi tiết đã liều lĩnh đi tới trước mặt hắn.
Quả thực là chưa từng chết mà!
Tuy thực lực không tệ, nhưng tâm trí và lòng dạ còn không bằng mấy người Càn Nguyên Tử, Tuế Nguyệt dài đằng đẵng đều sống vô ích. Thực chất chẳng qua chỉ dựa vào tư chất tự nhiên, là đóa hoa kiều diễm lớn lên trong nhà kính, rời khỏi hoàn cảnh an nhàn, gặp ít gió táp mưa sa thì sẽ khô héo tàn lụi.
Bạch Đông Lâm nhìn xuống, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt đen nhánh sâu thẳm ấy trong nháy mắt làm cho Đệ Thất Thánh Nữ sững sờ tại chỗ, ý thức rơi vào trong hoảng hốt.
“Tên… tên thật của ta là Hoàng Nam, Đệ Thất Thánh Nữ dưới trướng Tối Chung Bỉ Ngạn...”
Ù ù!
Tiếng ù ù khó nghe vang lên, bỗng nhiên từ sâu trong đầu Hoàng Nam vang vọng trong ngoài ý thức. Một tấm gương đồng cổ xưa mênh mông, hiện lên trên mi tâm của Hoàng Nam, lóe ra thần quang rực rỡ, ngăn cách ánh mắt của Bạch Đông Lâm.
Ý thức Hoàng Nam lập tức giật mình, trong nháy mắt phục hồi tinh thần, lộ ra vẻ tức giận, sức mạnh to lớn vô tận trong cơ thể ầm ầm sôi trào, bàn tay liền nắm chặt, Nhật Nguyệt Chi Luân hiện lên, lập tức chém mạnh về phía Bạch Đông Lâm, ý chí ác liệt sắc bén, xoay tròn cắt tất cả mọi thứ dọc đường.
“Dám mê hoặc ý thức của ta, ngươi muốn chết!”
Bạch Đông Lâm không nói nên lời, nếu hắn cố ý làm như vậy, chỉ là một tấm gương đồng cổ xưa, làm sao có thể thoát khỏi thủ đoạn của hắn. Là tự mình nữ nhân ngu xuẩn Hoàng Nam này muốn liều lĩnh nhìn thẳng vào mặt hắn, kết quả là tài nghệ không bằng người, bị sóng ý thức tản ra trong lúc vô ý của hắn nghiền ép.
“Hoàng Nam, Tối Chung Bỉ Ngạn cho ngươi một thân bản lĩnh, lại không dạy ngươi cách đối nhân xử thế.”
“Hôm nay, ta sẽ dạy cho ngươi một bài học về cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!”
Bạch Đông Lâm chậm rãi vươn tay ra, đi sau mà đến trước, hai ngón tay vượt qua thời không, kẹp chặt Nhật Nguyệt Chi Luân cực kỳ sắc bén, khiến nó không thể nào tiến lên.
Răng rắc!
Ngón tay hơi nhúc nhích, mặt ngoài bóng loáng của Nhật Nguyệt Chi Luân trong nháy mắt phủ đầy vết nứt, một Chân Nhất Cổ Khí cứ như vậy báo hỏng.
“Cái gì!?”
Trong lòng Hoàng Nam hoảng hốt, mi tâm đau đớn không thôi, đạo tâm và linh giác bị bóng ma tử vong bao phủ cắn nuốt, thân hình không khống chế được cứng đờ tại chỗ. Ngay sau đó, một bàn tay thon dài có lực đã nắm lấy cái cổ mềm mại trắng noãn như bạch ngọc của nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận