Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 264: Đoạt quyền

Một bóng đen bất ngờ bước ra từ mi tâm Bạch Đông Lâm. Tuy linh hồn thể tu yếu hơn thân thể nhiều nhưng một đòn công kích linh hồn cũng không dễ gì mà giết chết được tu sĩ Thần Thông Cảnh đại viên mãn. Tất nhiên là bóng đen – ‘Linh Hồn Cực Ác’ này cực kỳ am hiểu cách đùa bỡn với linh hồn của người khác. Nó tiến vào trong Thần Hải của nam tử trung niên, sải bước đến chỗ linh hồn vẫn còn đang không ngừng chấn động của hắn ta rồi cất giọng cười khẽ.
Ngọn lửa đen nhánh quanh quẩn trong lòng bàn tay nó đánh vào linh hồn đối phương. Một đám phù văn đen nhánh phức tạp bắt đầu xuất hiện rồi nhanh chóng lan ra, chỉ trong nháy mắt quấn lấy linh hồn nam tử trung niên, đồng thời lẻn vào sâu trong linh hồn của hắn ta.
Một lúc sau, ‘Linh Hồn Cực Ác’ thu tay lại. Nó hài lòng khẽ gật đầu rồi bước ra khỏi Thần Hải của nam tử trung niên, trở về trong Thần Hải Bạch Đông Lâm.
Lúc này, đám hộ vệ giáp đen ngoài cửa cũng cảm nhận được trạng thái thành chủ hình như có gì không đúng nên mặt mũi tái xanh xông vào trong phòng, lao thẳng về phía Bạch Đông Lâm.
“Dừng tay! Các ngươi đang làm thế hả? Vị tiểu huynh đệ này là khách quý của bổn thành chủ, còn không lăn hết ra ngoài cho ta!”
Nam tử trung niên giận tím mặt, điên cuồng quát tháo đám hộ vệ giáp đen, trong đáy mắt hắn ta lóe lên một tia sáng đen mờ nhạt.
“Thành chủ bớt giận, thuộc hạ đáng chết!”
Nhìn thấy nam tử trung niên tức giận, hộ vệ giáp đen vội vàng quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, sau đó tất cả nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Nam tử trung niên vẫy tay đóng cửa lớn, khởi động trận pháp ngăn cách. Sau đó hắn ta quỳ xuống trước mặt Bạch Đông Lâm, cung kính nói:
“Thuộc hạ Trương Thiện Nhẫn, bái kiến chủ nhân!”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu rồi chậm rãi đi tới chủ tọa, ngồi xuống. Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã bất ngờ công kích, tiến hành sửa đổi linh hồn đối phương, gieo thêm vào đó một ít ký ức cùng cấm chế.
Bây giờ trong lòng Trương Thiện Nhẫn, Bạch Đông Lâm chính là trời, là chủ nhân chí cao vô thượng của hắn ta. Cho dù Bạch Đông Lâm có kêu hắn ta đi chết thì lông mày Trương Thiện Nhẫn cũng sẽ không thèm nhíu.
Bằng cách này, Bạch Đông Lâm có thể dễ dàng chiếm lấy thế lực lớn nhất của Cực Ác thành, lại còn là kiểu không đánh mà thắng. Đây chính là lợi ích của việc có một linh hồn siêu siêu mạnh.
“Trương Thiện Nhẫn, nói cho ta nghe về tình hình trong Hắc Ngục đi.”
Bạch Đông Lâm không đọc ký ức của Trương Thiện Nhẫn, thứ hắn muốn là một thuộc hạ có thể trợ giúp mình chứ mà không phải là một thằng ngốc. Hiện giờ Bạch Đông Lâm còn chưa đạt đến trình độ đọc ký ức mà không gây thương tích đến chủ thể, đặc biệt là tu sĩ cùng cảnh giới. Nếu là phàm nhân hay tu sĩ cấp thấp thì may ra còn làm được.
Về phần mấy tên côn đồ cắc ké mà Bạch Đông Lâm vừa giết thì e rằng đám này cũng chẳng biết nhiều hơn hắn là mấy.
“Vâng, chủ nhân!”
Sau đó Trương Thiện Nhẫn kể cho Bạch Đông Lâm mọi chuyện trong Hắc Ngục, tất nhiên chỉ giới hạn tình huống ở tầng 29 vì từ khi tiến vào Hắc Ngục hắn ta vẫn luôn ở đây, không hề di chuyển sang tầng khác.
Một ngày ở tầng 29 của Hắc Ngục có 60 canh giờ, 37 canh giờ vào ban ngày, 23 canh giờ vào ban đêm.
Trên không trung có chín mặt trời lớn, mỗi ngày chúng xuất hiện ngẫu nhiên trên bầu trời. Lúc cả chín mặt trời cùng xuất hiện thì đại địa sẽ biến thành một biển lửa.
Đêm xuống, nhiệt độ ở đây cực kỳ thấp. Ngay cả tu sĩ Thần Thông Cảnh cũng không dám lang thang trên mặt đất vào ban đêm. Đây cũng là lý do tại sao nhiều thành trì được xây dựng trong hẻm núi.
Hơn nữa, dưới lòng đất có vô số dị thú hung ác cho nên việc xây dựng một tòa thành dưới lòng đất cũng là điều không thực tế.
Tầng 29 này có mấy chục thành trì do tu sĩ xây dựng, chúng trải rộng khắp không gian không lớn không nhỏ ở nơi này.
Ngoài đám tu sĩ nhân loại thích tụ tập với nhau thì ở đây còn có rất nhiều yêu ma quỷ quái, dị loại, sinh vật dị giới… vân vân và mây mây. Đám đồ chơi này thích hành động một mình, chiếm núi làm vua hoặc du đãng khắp nơi trên đại địa, nguy hiểm mà tu sĩ nhân loại phải đối mặt không chỉ là đám hung thú dưới lòng đất mà còn cả đám quái vật lộn xộn này nữa.
Hung thú dưới lòng đất là nguồn thức ăn chính của bọn họ, tất nhiên trong hoàn cảnh đặc biệt thì những kẻ tội ác tày trời này cũng không ngại ăn thịt cả đồng loại.
Bạch Đông Lâm suy nghĩ một lát, trong đầu có rất nhiều thông tin lướt qua. Một lúc sau Bạch Đông Lâm mới khẽ gật đầu, xem ra kế hoạch của hắn có thể thực hiện được. Nơi này đúng là rất hợp với hắn.
“Trương Thiện Nhẫn, ngươi nói thử xem trong Hắc Ngục này còn có người tốt không?”
“Bẩm chủ nhân, có!”
“Ồ? Là ai vậy?”
“Đương nhiên là chủ nhân rồi! Chủ nhân chính là người tốt nhất trên đời! Ngài là ánh sáng, ngài là thần tiên…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận