Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 847: Kế hoạch của Thiên Cơ

“La Bàn Thiên Cơ sẽ xuất hiện ở đây, đây là các bút tích của thiên cơ trong chiến trường Thiên Kiêu hôm nay sao?” “Trải qua nhiều thời đại và năm tháng dài vô tận, rất nhiều thiên tài đã tụ tập ở đây, chiến đấu ác liệt hết lần này đến lần khác, và trao tặng những bảo vật quý giá, mục đích của thiên cơ hôm nay là cái gì?”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm tràn đầy suy tư, mọi sự vạn vật đều có nhân quả, trên đời này không có hận thù mà không có lý do, cũng không có tình yêu vô cớ nào, thiên cơ lãng phí quá nhiều suy nghĩ, không thể nào chỉ vì vui thôi, có đúng không?
“Haizzz, thế giới này thật sự rất phức tạp. Giống như những tấm lưới vô tận đan xen vào nhau, như mắt thường có thể thấy, tất cả đều là một bàn cờ, một đám lão quái vật đều không để lộ tài năng, không thể nhìn thấu, không thể nhìn thấy…”
“Thực ra mỗi bước đi này của ta đều không đi sai, chỉ có thông qua thí luyện Cực Đạo, bước vào hội nghị Cực Đạo, thế giới này mới có thể bày ra hoàn toàn trước mắt ta!”
Mù quáng vùi đầu vào tu luyện vất vả sẽ không thể thực hiện được, thế giới này quá phức tạp, xui xẻo bước đi sai lầm thì cũng thôi đi, dù sao hắn cũng không chết được, cho đến bây giờ vẫn còn có cơ hội.
Hắn chỉ sợ rằng mình sẽ vô tình phá hỏng kế hoạch của các Nhân Tộc cấp cao, chỉ khi có được thông tin chi tiết thì mới có thể coi là không bị lộ ra sơ hở.
Trước khi hắn thật sự bất khả chiến bại, hắn còn cần phải dựa vào sức mạnh của Nhân Tộc, nếu như xui xẻo tám đời, bị phong ấn trấn áp hoàn toàn thì sẽ có Nhân Tộc sau lưng làm chỗ dựa, cũng sẽ có người cứu hắn phải không?
Cho nên hắn không thể liều lĩnh, hắn đã hoàn toàn đắc tội với Ma Tộc, Dị Tộc cũng không thể chứa chấp nổi hắn, nếu như cũng xúc phạm đến Nhân Tộc, hắn thực sự sẽ là kẻ thù của toàn thế giới!
“Thiên Cơ các là một trong những thế lực lâu đời nhất của loài người, đã tồn tại từ thời cổ đại. Nó lâu đời như Cực Đạo thánh tông. Nó đã trải qua thử thách của vô số năm tháng!”
“Vì vậy, cho dù kế hoạch của Thiên Cơ có là gì, tất cả đều vì lợi ích của Nhân tộc. Không ảnh hưởng đến ta, cho nên ta sẽ không quan tâm nhiều.”
Hàn Dịch, người ngủ say trong thời đại Ma Kiếp thứ tám, thực lực sâu không lường được, chỉ trong một thời gian ngắn đã đánh bại không ít Thiên Kiêu leo lên vị trí thứ sáu Tiềm Long bảng.
Bề ngoài lạnh lùng, bối cảnh thần bí, thực lực không gì địch nổi, trong khoảng thời gian này hắn ta đã chiếm được không ít người ngưỡng mộ.
Đến cuối, hắn ta vẫn khiêu chiến Trích Tiên vô cùng thần bí đứng đầu Tiềm Long bảng, toàn bộ khán đài lập tức sôi trào, đặc biệt là những nữ tu kia, khuôn mặt ửng hồng cũng cổ vũ đến khản đặc cả giọng.
Vẻ mặt nhóm Thiên Kiêu đang chiến đấu ác liệt trên lôi đài đen nhánh lại thay đổi, sau đấy không hẹn mà cùng đẩy nhanh động tác, ra hết át chủ bài, nhanh chóng chấm dứt chiến đấu rồi liên tục rời khỏi chiến trường.
Lúc này đã không có người nào nào khác xuống khiêu chiến, trên lôi đài khổng lồ chỉ còn lại một mình Hàn Dịch.
Bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục khiêu chiến, nhưng quan sát Trích Tiên với loại Thiên Kiêu tuyệt đỉnh như Hàn Dịch ra tay lại là một cơ hội hiếm có, đương nhiên mọi người có thể phân biệt rõ giữa thư thái à ưu tiên
“Ừng ục ừng ục! Ợ


rượu ngon!”
Tham Tửu mặc một bộ huyền bào màu xanh đen, ôm một bầu rượu lớn màu đỏ đậm, đột nhiên hắn ta nốc thêm một ngụm lớn rượu mạnh, rượu sái tràn ra làm ướt mặt trước của y phục, ngực trái đeo một cái huân chương pha lê hình thoi, bốn chữ “dũng sĩ ánh sáng” to toả ra thần quang rạng rỡ, cực kỳ bắt mắt.
“Tham Tửu, đã đến lúc này rồi mà sao ngươi vẫn mê rượu thế? Trích Tiên sắp sửa xuất hiện chiến đấu với Thiên Kiêu vượt thời đại đến nơi rồi, một trận chiến truyền kỳ như thế mà ngươi không nghiêm túc được chút đi à!”
Lạc Phi Vũ thiếu trang chủ của sơn trang Phi Tiên đang dùng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn xuống bên dưới khán đài, đột nhiên bị mùi rượu của Tham Tửu bên cạnh phả lên mặt, lập tức quay đầu hận rèn sắt không thành thép nói.
“Hức


ngươi thì biết cái gì?”
Tham Tửu nằm nghiêng bên trong hư không, lại thoải mái nốc thêm một ngụm rượu, hai mắt mơ màng, trong đó có khí tức nồng động hư thực trôi nổi, hiển nhiên hắn ta đã đột phá đến Động Hư cảnh.
“Ha hả, không phải loại đại chiến xuất sắc tuyệt vời này dùng để nhắm rượu là tốt nhất sao? Ừng ực


sảng khoái! Sảng khoái! Ha ha ha!”
Lạc Phi Vũ cạn lời đỡ trán, tầm mắt khẽ dời đi chỗ khác, dừng lại trên huân chương pha lê chói mắt kia, mi mắt giật giật, lại lần nữa mở miệng nói:
“Tham Tửu, ngươi có thể cất cái ‘huân chương dũng sĩ ánh sáng’ này đi được không? Này, này thật sự quá xấu hổ, ngươi không cảm thấy mọi người xung quanh đây đang dùng ánh mắt khác thường nhìn chúng ta sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận