Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 100: Con rối chết thay

Mặc dù Bạch Đông Lâm có cảm nhận được một luồng địch ý từ trên người tên này, nhưng đưa tay không đánh người mặt cười, vì vậy hắn cũng khách khí chắp tay lại: “Huyền huynh, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ha ha ha, tại hạ nghe đại danh của Bạch huynh đã lâu, trong lòng tò mò, muốn bàn luận với Bạch huynh một lần, không biết có được không?”
Tô Thất nghe vậy thì nhíu mày, nói với giọng điệu lạnh lùng:
“Huyền Diệp, ngươi đừng đi gây sự nữa, ta đã nói rất rõ ràng rồi, trong lòng ta chỉ hướng đạo, không có hứng thú với nữ nhi tình trường!”
Bạch Đông Lâm bừng tỉnh, chẳng trách hắn cảm nhận được một sự đố kỵ, hóa ra tên này coi hắn là tình địch.
Tình yêu đúng là độc dược đáng sợ!
Ngay cả Huyền Diệp là thiên tài trong vạn người thì cũng là thanh niên bị tình yêu ăn mòn lý trí.
Hắn lắc đầu thở dài, rõ ràng là một người tài giỏi lại bị phế đi như thế, thật đáng thương. Quả nhiên chó thè lưỡi thở chết cũng không yên, cư dân mạng không lừa mình thật!
Nghe thấy lời Tô Thất nói, ánh mắt phát ra tia sáng màu đỏ, rõ ràng hắn ta không giữ được vẻ bình tĩnh nữa, xem ra lúc ở ngoài Thánh Tông, người này cũng là hạng người kiêu ngạo, không cho phép bản thân chịu thiệt.
Huyền Diệp hừ lạnh một tiếng, ở trong Thánh Tông, hắn ta là một người có tính cách tàn nhẫn, nhưng hắn ta cũng không dám làm bậy, chỉ biết căm hận mà lườm hai người kia, quay người rời đi.
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm không biết làm sao, tôn tử, ngươi trừng gia gia ngươi làm gì vậy? Xem ra đầu óc tên này có vấn đề thật, bệnh cũng khá nặng đấy.
Tô Thất thấy hai người không đánh nhau thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói với Bạch Đông Lâm bằng giọng áy náy:
“Bạch công tử, gây phiền toái cho ngươi rồi.”
“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
Nếu tên tiểu tử này dám đến tìm hắn gây chuyện, hắn cũng không ngại thay phụ thân hắn ta dạy dỗ hắn ta một trận, không phải là hắn tự đại, với thực lực hiện tại của hắn, cho dù hơn một trăm người ở đây cùng xông lên cũng không đánh lại một tay của hắn.
Bạch Đông Lâm nói xong, lấy ra một con rối bị tàn phá, nói một lúc, cuối cùng cũng nói rõ mục đích của mình:
“Tô tiểu thư, lúc trước cô đã sử dụng con rối chết thay này đúng không? Không biết cô còn không?”
Tô Thất nhìn con rối kia, chỉ cần liếc mắt nàng ta nhận ra đây là đồ vật mình đã từng sử dụng, lắc đầu nói:
“Bạch công tử, đây không phải là con rối chết thay, con rối chết thay chính là bảo vật vô cùng trân quý, ta chỉ sử dụng con rối thế thân, giá trị của hai món đồ này cách nhau một trời một vực.”
Nghe xong lời giải thích của Tô Thất, Bạch Đông Lâm đã hiểu rõ, con rối chết thay giống như một đồng tiền hồi sinh, khiến người ta quý trọng như một sinh mạng, là kỳ vật trân quý được truyền xuống từ thời viễn cổ.
Nghe nói nó được ‘Thần Đạo’ tu sĩ đã diệt tích chế tạo, có thể nói, bây giờ dùng một cái thì sẽ mất một cái, thật sự là bảo vật vô giá!
Con rối mà Tô Thất sử dụng cũng không được coi là mô phỏng, nó là một loại khác, chỉ có thể chế tạo một người giả có khí tức giống mình, không có năng lực tự chủ hành động, tính bùng nổ cũng không mạnh lắm, chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi.
Mục đích của Bạch Đông Lâm rất đơn giản, hắn chỉ muốn tìm một con rối chết thay để che giấu năng lực hồi sinh của bản thân, nếu như năng lực hồi sinh bị bại lộ thì cứ đổ lên đầu con rối chết thay.
Cũng không bắt buộc phải là con rối chết thay, một vật trân quý như thế cũng không thể lấy ra để diễn trò, cho dù là giả dối cũng được, nhưng ít nhất cũng phải tìm hiểu rõ xem con rối chết thay là thứ gì.
“Tô tiểu thư, cô đã nhìn thấy con rối chết thay bao giờ chưa?”
Tô Thất lắc đầu nói: “Con rối chết thay vô cùng hiếm có, ta cũng chưa có duyên nhìn thấy, nhưng ta từng nghe trưởng bối trong nhà nhắc đến, con rối có màu đỏ như máu, dáng vẻ cụ thể như thế nào thì bọn họ cũng không biết.”
Nói xong, nàng ta nhíu mày suy nghĩ, sau đó mới nói với Bạch Đông Lâm:
“Mặc dù không biết tại sao Bạch công tử lại có hứng thú với con rối chết thay, nhưng nếu nói nơi nào có thể tìm được tin tức liên quan đến nó thì chắc chắn phải nhắc đến Thánh Tông Thư Sơn!”
Con mắt Bạch Đông Lâm sáng lên, đúng thế, Thánh Tông Thư Sơn bao quát vạn tượng, từ thời viễn cổ hình thành đến nay, tích lũy vô số thư tịch, tri thức vô biên, cho dù không vì con rối chết thay, bản thân hắn cũng muốn đi đến đó thường xuyên.
Hắn lập tức cảm ơn Tô Thất, mặc dù hơi mù quáng, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều nữa.
Uống Linh tửu, thảo luận một chút kinh nghiệm tu luyện với các tu sĩ, những người này đều đã đột phá đến Thần Khiếu Cảnh, đủ loại kinh nghiệm tu luyện đã giúp hắn lĩnh ngộ rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận