Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 548: Chiếc nhẫn may mắn – xui xẻo

“Không gian bạc này, là độc lập với của chín phần thừa kế, phần thừa kế thứ mười. Lúc đầu ta để lại phần thừa kế này, trong lòng cũng vô cùng do dự. Không biết có nên tiếp tục truyền lại thứ đó hay không.” “Nhưng một kỉ vật thế này, cùng với cái chết của ta, đã thất lạc vĩnh viễn, cũng là một mất mát to lớn.”
“Thế nên, ta phó mặc mọi thứ cho vận mệnh, để lại một cách gần như không thể kích hoạt.”
“Người khảo hạch dưới một nghìn tuổi, tự ý phá hủy một trong chín phần thừa kế mà ta để lại, thì có thể kích hoạt không gian bạc này, kế thừa phần thứ mười!”
Nói đến đây, quang ảnh hình người của Lưu Lãng Đế ngừng nói, chậm rãi đưa hai tay, ngón trỏ trái đeo một chiếc nhẫn u tối, khí tức không rõ ràng, tay phải cầm một miếng ngọc bài.
Hai món đồ tầm thường không có gì kì bí, không hào quang này lại thu hút sự chú ý của Bạch Đông Lâm trong nháy mắt.
Không đợi Bạch Đông Lâm suy nghĩ nhiều, quang ảnh hình người tiếp tục nói.
“Muốn phá hủy thừa kế do ta đặt ra, thì ít nhất phải có sức hủy diệt của cảnh giới cấp hai của đại năng mới có thể làm được.”
“Ha ha, một tu sĩ trẻ dưới một ngàn tuổi bộc phát sức mạnh cảnh giới thứ hai của đại năng, còn không cần dựa vào ngoại lực. Chuyện này gần như là không thể, trừ phi xảy ra kỳ tích!”
“Cũng chỉ có năng lực tạo ra kỳ tích, mới có tư cách tiếp nhận phần truyền thừa thứ mười này. Ít nhất cũng có một chút kỳ tích, sẽ không giống như ta, chết lúc tuổi già…”
Miệng của quang ảnh hình người khép mở, mấy từ cuối cùng lại không phát ra một âm thanh nào cả, như thể đã bị một năng lượng nào đó xóa sạch hoàn toàn, không thể thốt ra khỏi miệng.
Bạch Đông Lâm ngơ ngác trong giây lát, dường như cảm giác được nỗi băn khoăn của Lưu Lãng Đế trước khi chết hàng trăm triệu năm trước.
Quang ảnh hình người cứng đờ, hào quang khẽ chớp nháy, tựa như có thể tiêu tan bất cứ lúc nào, tốc độ nói càng ngày càng nhanh, hắn sốt sắng nói:
“Người thừa kế, hãy nhớ, đừng quá dựa vào sức mạnh của chiếc nhẫn này. Trong cõi vô thường, mọi thứ đều có định số của nó, nhận được bao nhiêu ắt sẽ trả cái giá tương ứng. Nếu như cái giá này vượt quá phạm vi thừa kế của ngươi, thì là lúc ngươi chết!”
Chiếc nhẫn và ngọc bài, dưới tác động của một loại lực nào đó, chầm chập từ hư hóa thật, tách ra khỏi bàn tay của quang ảnh hình người, lơ lửng trên không trung.
“Một trong mười truyền thừa, tầng dưới cùng của không gian thứ nguyên vô hạn, địa đồ của chư thiên vạn giới Quy Khư.”
“Đây là địa đồ mà ta đã vẽ ra sau nhiều lần thăm dò vùng Quy Khư. Ngươi đã có được chiếc nhẫn này, thì một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ giống như ta, dấn thân vào con đường tìm kiếm vùng Quy Khư. Tấm địa đồ này có thể giúp ngươi bớt đi rất nhiều đường vòng.”
Ánh mắt quang ảnh hình người rơi trên chiếc nhẫn u tối buồn tẻ đó, để lộ một vẻ phức tạp.
“Điều thứ hai của truyền thừa thứ mười, chiếc nhẫn may mắn, hay còn có thể gọi là chiếc nhẫn xui rủi!”
“Ta có thể từ một đứa trẻ nhặt đồng nát trên chiến trường, lớn lên thành Lưu Lãng Đế, tất cả là nhờ chiếc nhẫn này, cái chết của ta cũng vì chiếc nhẫn này.”
“Số mệnh thăng trầm, nhân quả tuần hoàn, cái gì cũng không qua được định số, cuối cùng ta vẫn không thoát khỏi sự trói buộc của thiên số…”
“Người thừa kế, chúc ngươi có thể phá bỏ giới hạn, thoát khỏi vận mệnh.”
“Vũ vận hưng thịnh…”
Lời còn chưa dứt, quang ảnh hình người nhấp nháy dữ dội, cuối cùng vỡ vụn như bong bóng rồi tan biến không còn gì.
Tại chỗ đó chỉ còn lại một chiếc nhẫn và một miếng ngọc bài đang lơ lửng trên không, tùy người nhặt.
Lấy hay không lấy?
Đây là cả một vấn đề.
Lưu Lãng Đế vẫn chưa nói những điều này, rõ ràng hắn đã trải qua trăm triệu năm, có thể nhìn thấu lòng người, không có bất kì ai sẽ từ chối hai thứ này.
Tất nhiên Bạch Đông Lâm cũng vậy.
“Ha ha, thần lảm nhảm, ta cũng muốn xem, cái thứ này có gì mà khiến cho Lưu Lãng Đế kiêng sợ như vậy!”
Ánh mắt chợt khựng lại, Bạch Đông Lâm không chút do dự bắt lấy chiếc nhẫn u tối, trực tiếp đeo vào ngón trỏ trái.
Một dòng thông tin ngay lập tức tràn vào tâm trí.
‘Đã đeo buộc định, không thể tháo gỡ, không thể vứt bỏ, không thể hủy hoại, vĩnh hằng cố định, chỉ có cái chết mới được đổi chủ.’
‘Chiếc nhẫn may mắn: Khi giết chết một người sống, có thể chiếm đoạt một phần vận may của đối phương, thăng tiến vận may của bản thân trong tương lai, tích tụ vận may chiếu rọi thân mình.’
‘Chiếc nhẫn xui xẻo: người chơi đùa với may mắn, ắt bị xui rủi chú ý.’
Ngón tay Bạch Đông Lâm run lên, đồng tử khẽ co rút, ngon đấy, mẹ nó đúng là ngon đấy, thứ này quá sức tưởng tượng rồi nha!
Chẳng trách Lưu Lãng Đế vướng bận như thế, thứ này đúng là đồ ăn hại mà, nhưng mà ai lại nhịn mà không dùng chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận