Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 55: Quái vật

Trên khuôn mặt những thành viên đội hộ vệ quanh đó hiện lên vẻ vui mừng, họ thở phào một hơi. Bọn họ thật sự đã bị dọa sợ. Tối hôm qua đồng đội của bọn họ chết hơn trăm người, nếu họ không chạy thì tiếp theo đến lượt họ rồi. Bọn họ khổ cực cũng chỉ muốn kiếm chút tiền mà thôi, chứ không hề muốn bỏ mạng lại nơi này, chưa kể còn chết không rõ ràng.
Tất cả mọi người bị gọi tới, tập trung ở trên boong tàu, mấy người Bạch Đông Lâm cũng lẫn trong đám người.
“Bạch huynh, xem ra chúng ta phải bỏ thuyền lên bờ rồi.”
Họ nhìn quanh bốn phía, lại quan sát trăm cỗ thi thể. Hiện tại số hiệu Thương Lam cũng dừng lại, bất động rồi, không khó đoán được tính toán của thuyền trưởng.
Khuôn mặt Bạch Đông Lâm đầy bất đắc dĩ, hành trình bị làm trễ, không biết phải đợi thêm bao lâu nữa. Hắn chỉ muốn bình an tới được Biên Nhị Thất vực, sau đó tiếng thẳng tới Lôi Trạch Vực rồi mượn đường tới Hoang Vực.
Vì sao? Vì sao mấy yêu ma quỷ quái này cứ thích đến tìm cái chết vậy!
Siết lại! Bạch Đông Lâm cảm giác quả đấm lớn của mình đang siết lại!
Từng con thuyền nhỏ được thả xuống nước, Vương Lục Phi cũng giải thích toàn bộ tình huống hiện tại với mọi người. Mọi người không dám ở lâu, bắt đầu chuẩn bị rút lui khỏi.
Lúc này trên mặt sông bắt đầu hiện lên một màn sương mù, nó từ từ bao phủ tất cả không trung, bao phủ luôn toàn bộ số hiệu Thương Lam vào trong.
Màn sương này cực kỳ mỏng và nhẹ, lúc này lại là buổi sáng sớm của Nộ Giang, nhiều hơi nước, sương mù là hiện tượng cực kỳ dễ gặp, vậy nên sự xuất hiện của màn sương mù này không hề gây nên bất kỳ sự chú ý nào.
Phàm nhân và những tu sĩ tu vi thấp bắt đầu leo lên thuyền nhỏ. Trên boong tàu, một số tu sĩ Nguyên Thai Cảnh cũng thi triển bản lĩnh, hoặc hóa thành độn quang, hoặc cưỡi gió mà đi, bắt đầu tiến về phía bờ, nhưng chỉ dễ dàng qua được hơn mười dặm.
Một tình huống ngoài dự đoán của mọi người đã xảy ra.
Những tu sĩ này vừa mới cách khỏi số hiệu Thương Lam hơn vài chục mét, tiếp xúc với màn sương trên không trung, thị lập tức bị cắn nuốt mất linh hồn, hóa thành thi thể, rơi xuống nước.
Trong phút chốc, tiếng rơi xuống nước hấp dẫn ánh mắt của mọi người, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã có mười mấy tu sĩ Nguyên Thai Cảnh bỏ mạng tại chỗ!
Mọi người trên boong tàu của số hiệu Thương Lam cứ như bị định trụ vậy, vẻ mặt sợ hãi.
‘Grừ!’
Thuyền trưởng Vương Lục Phi nổi giận gầm lên một tiếng, vẻ mặt đầy cuồng bạo, chân nguyên hùng hậu bùng ra, mắt bốc kim quang hơn một tấc!
Khinh người quá đáng!
Đến cả Thương Lam yêu dấu mà hắn ta cũng chuẩn bị bỏ lại, tiền đồ hủy hết, không ngờ kẻ thủ ác kia vẫn muốn từng bước ép sát, đuổi tận giết tuyệt.
Đã vậy thì hắn không chết không sờn!
Vương Lục Phi vận chuyển pháp quyết, kim quang lóe ra từ tay, tung một chưởng về phía màn sương trên không trung. Kim sắc chưởng ấn lớn gần một trượng lập tức đánh vỡ cả không gian, để lại một vệt vô hình nóng bỏng!
Tiếc thay màn sương cứ như không bị đánh vào vậy, sau khi nhận chưởng thì quay cuồng một lúc, lại không hề có dấu hiệu tan đi.
Vương Lục Phi công kích không ngừng, chưởng hóa quyền hình, đấm ra một quyền, quyền ấn khổng lồ bắn trúng màn sương thì lập tức nổ mạnh!
Màn sương bị nổ tản ra trong phút chốc rồi lại lập tức hợp về lại hình dáng ban đầu.
Vương Lục Phi nhướng mày, rốt cuộc đây là pháp thuật gì? Không ngờ nó lại khó chơi như thế!
Hắn ta không tin có pháp thuật không thể phá!
Tay phải hắn ta khép lại, dựng thẳng thành hình đao, giơ quá đỉnh đầu, khí thế toàn thân sùng sục, chân nguyên bạo phát, kim quang của kim sắc Nguyên Thai trong cơ thể sáng lấp lánh! Cánh tay hắn ta bổ mạnh về phía trước như đại đao vậy!
Ánh đao dài mấy chục thước lập tức xẹt qua đám sương, bổ thẳng mấy trăm thước mặt sông Nộ Giang ra, kim quang ngập tràn trong vết đao khủng bố. Trong một khoảng thời gian ngắn, nước sông cũng không trở lại gộp vào nhau được.
Màn sương cứ như vô hình vô chất vậy, quay cuồng một lúc rồi trở lại hình dáng ban đầu. Công kích mạnh mẽ như vậy vẫn vô dụng với nó.
Biểu cảm Vương Lục Phi khó coi. Đó chính là pháp thuật công kích đơn thể cường đại nhất của hắn ta rồi, không ngờ nó lại không hề có tác dụng.
Khuôn mặt tất cả mọi người trên boong tàu Thương Lam trắng bệch, không ít người ý chí yếu ớt đã bị dọa tới mức ngã xụi lơ ra đất.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, rằng bọn họ đã bị vây ở chỗ này rồi. Lúc nào tên thợ săn đang ẩn mình nơi góc tối cũng có thể xộc ra, cắn nuốt linh hồn của bọn họ đến không còn gì!
“Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!”
Rất nhiều người bị dọa đến mức mất cả lý trí, kêu to rồi nhảy khỏi số hiệu Thương Lam.
Có tu sĩ Chân Nguyên Cảnh đạp sóng mà đi, có phàm nhân ráng chạy trong nước như chó, tiếc thay trong giây phút chạm tới màn sương mù bao phủ mấy chục thước bên ngoài, họ vẫn tử vong ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận