Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1304: Chữ "Tử"

Bạch Đông Lâm lắc đầu bật cười, nhìn ra sự ảm đạm trong lòng Bạch Cốt phu nhân, để tránh không gượng dậy nổi nên thuận miệng an ủi một câu.
"Thế nào rồi? Ngươi có muốn tham gia không?”
Cầm lệnh bài trong tay, hắn cũng không làm khó người khác, tất cả đều dựa vào tự nguyện, mỗi một lệnh bài được đưa ra là cơ duyên nghịch thiên, nếu đối phương vứt bỏ không để ý, chẳng lẽ hắn còn phải cúi mặt đi xin hay sao.
"Ta nguyện ý, nếu thật sự giống như lời ngươi nói, ta có lý do gì mà từ chối loại chuyện tốt này chứ?"
Bạch Cốt phu nhân thu lại cảm xúc bị đả kích, ánh mắt trở nên sáng ngời, lộ ra nụ cười tươi sáng, trực tiếp đưa tay đoạt lấy lệnh bài, tinh tế vuốt ve chữ "Tử" phía trên, thưởng thức một lát, lập tức bỏ vào trong ngực.
"Tương lai, ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì lựa chọn hôm nay."
Đế, kiếm, huyền, quang, tử, ngọc bích, tâm, thần, độc, tiên, vô, tử.
Toàn bộ mười hai lâu chủ trở về vị trí, vẻ mặt Bạch Đông Lâm buông lỏng, tâm tình cũng trở nên sung sướng.
“Lệ Vưu, không cần tiếp tục hồ nháo!”
Bên ngoài, cuộc chiến kịch liệt dao động hủy diệt mạnh mẽ đột nhiên dừng lại, giọng nói hờ hững mang theo uy nghiêm tối cao, hơi thở chảy xuôi, làm dị tộc đang giết đến đỏ mắt lập tức tỉnh táo lại.
"Hừ, chỉ vì một nữ nhân sao? Cha và tổ phụ của ngươi mà biết thì sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi.”
Công tước Lệ Vưu nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu, nhưng nghe lời thu lại hơi thở tàn bạo, người mở miệng quát lớn hắn là một vị thủy tổ của Huyết Tộc, cũng là Thập Cảnh, cho dù bối cảnh của hắn nghịch thiên cũng không dám lên tiếng ngỗ nghịch.
"Nhân Tộc đang vui vẻ đón Tết Nguyên Đán, nhưng các ngươi lại ở chỗ này đánh nhau, các ngươi là hề sao? Biểu diễn chương trình góp vui cho người khác sao? Một đám mất mặt xấu hổ!”
"Khổ Ngục, mang đồ của các ngươi về đi."
Tướng sĩ hai phương đều tràn ngập kính sợ nhìn thoáng qua bóng dáng mơ hồ trong hư không, lập tức bắt đầu hội tụ rút lui.
“Đa tạ đại nhân!”
Cường giả bên Khổ Ngục hai mặt nhìn nhau, đều thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với tên công tước Lệ Vưu điên rồ có bối cảnh nghịch thiên, bọn họ thật đúng là không thể xử lý, đối phương có vươn cao đầu để bọn họ giết, bọn họ cũng không dám ra tay.
Ầm ầm!
Bàn tay xương trắng lớn ấn xuống về phía kiệu hoa đỏ thẫm, công tước Lệ Vưu thấy vậy, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng, vả lại cũng không tiện tiếp tục phát ra, chỉ có thể quay lưng lại, nhắm mắt làm ngơ.
Phanh!
Chất liệu gỗ bất phàm, kiệu hoa đỏ thẫm khắc đầy trận pháp chịu một kích trước mặt của cường giả Phong Đế, không hề có lực phản kháng, trực tiếp vỡ vụn thành hư vô.
Người ra tay không hề giữ lại, muốn cùng nhau xóa bỏ Bạch Cốt phu nhân trong đó, dù sao Thánh Cốt Xá Lợi không thể xóa nhòa, lấy ra một lần nữa từ trong thi hài là được.
Kiệu hoa đỏ thẫm hóa thành vụn sáng phiêu tán lộ ra hai bóng người, khiến vẻ mặt của vô số dị tộc ở đây đều sửng sốt.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Trong kiệu hoa đỏ thẫm khiêng tân nương tử sao lại có thêm một nam tử?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người chuyển ánh mắt nhìn về phía công tước Lệ Vưu, trong mắt mang theo thương hại khó hiểu, tựa hồ ở trên đỉnh đầu nhìn thấy một ánh sáng xanh rực rỡ.
Cảm giác của cường giả Phong Đế nhạy bén như thế nào chứ, vẻ mặt công tước Lệ Vưu biến đổi, xoay người nhìn lại, phát ra hơi thở tàn bạo trong nháy mắt.
Vô cùng nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!
Hắn đường đường là công tước Lệ Vưu, thế nhưng bị cắm sừng, lại còn ở trước mặt vô số người.
"Dâm phụ! Cẩu nam nữ, tất cả đều chết cho ta!!”
Ầm ầm!
Sự phẫn nộ cực hạn làm cho công tước Lệ Vưu hoàn toàn mất đi lý trí, dữ tợn gầm thét, hóa thành bóng máu đánh giết về phía Bạch Đông Lâm.
"A? Đây có phải là liếm cẩu tức giận rồi không?”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, chậm rãi giơ tay lên, xẹt qua quỹ tích huyền ảo, từ trong bóng máu hư vô mờ ảo, nắm lấy cổ công tước Lệ Vưu, sinh sôi rút ra.
"Ngươi..."
Vẻ mặt công tước Lệ Vưu sửng sốt, trong lòng hiện ra nguy cơ tử vong, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
“Dừng tay!”
Vẻ mặt của Thủy Tổ ở phía chân trời hơi thay đổi, cũng không đoán trước được tình huống này, bởi vì hắn vẫn chưa cảm giác được hơi thở Thập Cảnh trên người Bạch Đông Lâm, căn bản không nghĩ tới Lệ Vưu thân là Phong Đế sẽ bị một chiêu đánh bại.
Đáng tiếc xong rồi, sát thần Bạch Đông Lâm này cũng không có lúc dừng tay.
Trong tay nhẹ nhàng nắm chặt, Lệ Vưu giống như bị vô số thế giới đè ép, co rút thành một điểm sáng, sau đó bị vòng xoáy hỗn độn cắn nuốt tiêu hóa, tất cả sự sống đều bị xóa sạch.
"Đây là sức mạnh gì... Ngươi đến tột cùng là ai?”
Thủy Tổ Huyết Tổ nhướng mày, Lệ Vưu chết, tuy rằng có hơi phiền phức, nhưng chuyện đã thành, hắn khó suy nghĩ nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận