Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 235: ‘Thương’ đã bị bổn đế bán rồi

Ma La hơi nheo mắt lại, lửa giận trên mặt lập tức giảm bớt. Khóe miệng hắn ta lại cong lên nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, chắp tay trước ngực, chậm rãi nói: “Minh Dự thí chủ, bần tăng không quan tâm đến cùng thì ngươi có chủ ý gì, có kế hoạch gì… chỉ cần ngươi giao ‘Thương’ ra, bằng không…
Bần tăng chỉ có thể khiến cho thí chủ vĩnh viễn trầm luân trong luân hồi!”
Minh Dự Đế Quân giống như được tụ hội từ vô vàn điểm sáng, bước ra mấy bước là đã đi tới trước mặt đám người này. Hắn ta nghe được lời Ma La nói thì chậm rãi lắc đầu:
“Thương không nằm trong tay bổn đế quân.”
Ma La chưa kịp mở miệng thì một bóng đen đã vọt tới đối diện với Minh Dự Đế Quân, đôi mắt xanh lục của hắn ta nhìn thẳng vào mắt Minh Dự, giọng nói quyết tuyệt dứt khoát:
“Không thể nào! Trước khi kế hoạch được lập ra, chúng ta đã xác nhận sự tồn tại của ‘Thương’, phải trả một cái giá rất lớn mới tra ra được ‘Thương’ đang ẩn mình trong lòng Cổ Giới!
Tin tức ‘Thương’ ở Cổ Giới không chỉ có chúng ta xác nhận, mà lão tổ các phương thế lực khác cũng đã xác nhận tin tức này”
Ma La từ từ bước tới, chắp tay trước ngực nói: “Minh Dự thí chủ, bọt khí vừa rồi xuất phát từ tay ngươi đúng không? Nếu ngươi thực sự chưa chạm vào ‘Thương’ thì không thể có luồng khí tức đó được, lại càng không thể qua được mắt của bần tăng.
Xin Minh Dự thí chủ hãy giao ‘Thương’ ra!”
Thân thể Ma La từ từ biến thành màu vàng kim, chữ ‘vạn’ giữa hai đầu lông mày loé sáng. Phật quang đầy màu sắc sau đầu hắn ta hóa thành một vòng xoáy cực lớn, hai mắt dần dần trở nên lãnh đạm. Ma La đã mất hết kiên nhẫn.
Nếu như Minh Dự dám nói thêm một chữ ‘không’ nữa thì chắc chắn hắn ta sẽ sử dụng biện pháp mạnh.
Minh Dự Đế Quân vẫn giữ nụ cười trên môi, không nhanh không chậm nói:
“Ta có tiếp xúc với ‘Thương’. Lúc trước đúng là ‘Thương’ đã ở trong tay ta, nhưng đáng tiếc chỉ là trước đây thôi. Ma La, động thái của ngươi quá chậm, ‘Thương’ đã bị bổn đế bán rồi!”
Bán, đã bán?
“Minh Dự! Ngươi muốn chết!”
Ma La giận dữ trừng lớn đôi mắt, hắn ta giơ bàn tay kim sắc đánh về phía Minh Dự Đế Quân.
Giá trị của ‘Thương’ là không thể đo đếm được, thậm chí là toàn bộ Cổ Giới cũng không đáng giá bằng nó. Thế mà tên Minh Dự này nói là bán, ngươi cho rằng đó là cải thảo bán ngoài chợ à?
Rõ ràng là hắn ta đang giở trò với bọn họ. Ma La vẫn luôn kìm nén cơn giận nhưng đến giờ phút này thì cũng không thể kìm nén thêm được nữa. Hắn ta hóa thành ngọn lửa kim sắc cuồng bạo, không gian kỳ lạ bỗng chốc hóa thành biển lửa!
Sắc mặt của chín bóng đen tái nhợt, vội vàng rút lui. Ma La tức giận ra tay thì căn bản là không còn chỗ trống cho bọn hắn nhảy vào, ngược lại còn có thể bị Ma La đã mất đi lý trí làm cho liên lụy.
Khuôn mặt Minh Dự Đế Quân vẫn tươi cười như cũ, trước khi công kích khủng bố ập đến thì cơ thể được kết tụ bởi những đốm sáng trắng của hắn ta đã nổ tung, hóa thành vô số hạt ánh sáng phóng ra ngoài.
“Ầy, bổn đế quân đã bị vây khốn ở đây mấy ngàn vạn năm, nay khó khăn lắm mới thoát được ra ngoài, muốn tìm người nói chuyện khó thế cơ à?”
Vô số hạt ánh sáng vượt qua công kích của Ma La đến nơi xa thì lại một lần nữa ngưng tụ thành cơ thể của Minh Dự Đế Quân.
“Tin tức về ‘Thương’ là do ngươi cố tình tiết lộ đúng không?”
Ma La xoay người, không để ý đến việc công kích đã thất bại, đôi mắt bừng bừng hoả diễm kim sắc nhìn chằm chằm vào Minh Dự Đế Quân, hỏi.
“Không sai!”
“Lúc đầu, sau khi bổn đế quân phong ấn thập đại hung thú thì ý chí linh hồn đã dung hợp với ý chí của Cổ Giới. Ta bị mắc kẹt trong tâm thiên địa, muốn hoàn toàn thoát khỏi ý chí của trời đất thì chỉ còn cách duy nhất đó là phá hủy nó.”
Minh Dự Đế Quân – người đã không lên tiếng mấy ngàn vạn năm qua, có lẽ là cô độc đến hỏng luôn rồi, vừa mở miệng là không thể ngừng lại được, thao thao bất tuyệt nói:
“Thực ra lúc ban đầu bổn đế quân cũng không mong mọi chuyện phát triển đến bước này. Chỉ có thể nói là ý trời. Vận khí của ta quá tốt!
Không chỉ lấy được ‘Thương’ giữa tâm thiên địa mà lúc phiêu bạt trong không gian vô tận của ở Cổ Giới lại may mắn gặp được thế giới Chư Thần. Cho nên ta đã bán ‘Thương’ cho bọn họ.
Những thứ ta trao đổi được từ thế giới Chư Thần mới khiến ta thực hiện kế hoạch này, một mũi tên trúng hai đích. Dùng một tin tức hư vô mờ mịt để tất cả các ngươi làm việc chăm chỉ cho bổn đế hai ngàn vạn năm. Ha ha ha, nói thật thì cũng có tí áy náy.”
Chín bóng đen trừng to đến mức sắp rách cả mí mắt, bọn họ tức giận đến nỗi thất khiếu phun ra hào quang, trong miệng gầm thét tên khốn đáng chết rồi điên cuồng giết tới. Minh Dự Đế Quân không tránh không né, mặc cho đám người đánh nát mình. Sau đó điểm sáng đầy trời lại một lần nữa hội tụ lại thành hình người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận