Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 168: Ta thật sự không phải nhân vật phản diện

Sắc mặt của mười tu sĩ Nguyên Thần càng khó coi hơn. Bọn họ sử dụng mọi bản lĩnh mà không hề có tác dụng. Điều này đại biểu cho chuyện gì thì ai cũng biết rõ trong lòng. Người mập và tiểu hòa thượng thì thở phào nhẹ nhõm, chuông vàng bao phủ bọn họ đã có đầy vết rạn. May mà cách khá xa, nếu không dư âm của cuộc giao chiến vừa rồi đã hủy diệt chuông vàng rồi.
“Chư vị đạo hữu, Vực Ngoại Thiên Ma nhất định phải diệt trừ, tại hạ thật sự không làm được việc cẩu thả như chạy trốn.”
“Nếu chư vị còn muốn chạy thì tại hạ sẽ giữ chân tên ma đầu này.”
n oán giữa Càn Nguyên giới và Cổ Giới đã kéo dài nhiều năm, ai đúng ai sai cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Những tu sĩ như bọn họ đã được nghe về Vực Ngoại Thiên Ma từ khi còn nhỏ tới khi lớn lên, tín niệm này đã xâm nhập vào đáy lòng, không thể đổi được.
“Trần huynh, không được đâu!”
Sắc mặt của kiếm tu thay đổi, định ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước. Thân thể của tu sĩ dẫn đầu lay động, Nguyên Thai hình người tỏa ra ánh sáng màu vàng kim đang chậm rãi bay ra khỏi Khí Hải, cấp tốc biến lớn rồi hợp nhất với thân thể. Thân thể của người này lập tức tỏa ra hào quang chói mắt. Quang ảnh màu vàng kim hóa thành hình người trong nháy mắt, ánh sáng trắng chập chờn trong hai mắt, khí thế như cầu vồng, tóc dài bay múa loạn xạ.
Nguyên Thai chính là đạo cơ của khí tu, là thứ quan trọng nhất, thiêu đốt Nguyên Thai có thể bộc phát ra thực lực đáng sợ. Hậu quả chính là đạo cơ bị hủy, đại đạo vô vọng.
“Ha ha ha, Trần huynh, Lưu mỗ cũng không phải hạng người ham sống sợ chết!”
Kiếm tu duy nhất thấy vậy thì cười lớn, lau vết máu tươi ở khóe miệng đi. Nguyên Thai hình kiếm trong Khí Hải phát ra âm thanh, bay ra khỏi Khí Hải và hóa thành một thanh kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt ở trong tay tu sĩ.
“Keng!”
Một tiếng kêu của kiếm vang lên, mặt đất xung quanh bị kiếm quang chém tạo thành từng khe nứt. Mặt của tám người còn lại lộ ra vẻ xoắn xuýt. Đối với rất nhiều tu sĩ thì thiêu đốt Nguyên Thai là chuyện còn khó tiếp nhận hơn cả cái chết. Nhưng nếu họ cứ thế chạy trốn thì chắc chắn sẽ bị toàn bộ Cổ Giới chỉ tay vào mặt mà mắng. Như thế còn khó chịu hơn là chết. Trong thời gian ngắn, cả đám rơi vào thế lưỡng nan.
“Mà thôi, mà thôi! Người người đều muốn giết Vực Ngoại Thiên Ma.”
Tiếng nói vừa dứt, tám người còn lại cũng đồng thời thiêu đốt Nguyên Thai. Khí thế của mười người hội tụ lại thành một, cảnh tượng vô cùng bi tráng này khiến hắn cảm thấy bản thân như một nhân vật phản diện.
Không có đúng sai, chẳng qua chỉ là lập trường bất đồng mà thôi, cầu nhân nghĩa sẽ được nhân nghĩa, muốn chết sẽ được chết. Bạch Đông Lâm không phải người nhu nhược thiếu quyết đoán, cùng lắm thì không trêu chọc đối phương, để họ chết một cách thống khoái là được.
“Linh Khiếu Mẫn Diệt… Nhân!”
Một trăm hai mươi bảy Nhân Khiếu, ngoài Huyết Hải Linh Khiếu ra, những Linh Khiếu còn lại đều tỏa ra ánh sáng chói mắt giống như từng mặt trời đang cháy hừng hực. Hỏa long huyết diễm quấn quanh người, con thứ hai nhanh chóng ngưng thật, con thứ ba đã sắp ngưng thật, con thứ tư thì có màu sắc nhàn nhạt. Bốn con hỏa long huyết diễm quấn quanh chân và thân thể, đầu rồng dữ tợn, đôi mắt rồng là màu đỏ chói mắt.
Bạch Đông Lâm hơi tập trung, lấy những con bài chưa lật ra, sức mạnh đã gần bốn triệu cân, mỗi quyền hai nghìn tấn.
“Giết!”
“Chiến!”
“Đoàng đoàng!”
Hai phe giao chiến kịch liệt, trời long đất lở, không gian hiện lên vết rạn nhỏ. Một quyền ấn màu vàng kim bay ra đập vỡ một ngọn núi. Kiếm quang đáng sợ bắn ra xung quanh, chém núi đứt núi. Từng ngọn núi trượt xuống, vết cắt trơn như mặt gương.
“Lôi Thần Chi Thân!”
Cả đám gầm lên giận dữ, vô số tia sét màu tím phủ xuống bao vây đám tu sĩ, sau đó hóa thành cự nhân sấm sét cao mười trượng, cự nhân giơ tay lên vỗ về phía Bạch Đông Lâm.
“Một quyền nghiêm túc!”
Bạch Đông Lâm nhìn chăm chú. Mặt đất nổ tung tóe, thân thể hắn bắn ra rồi xuyên qua cự nhân sấm sét chỉ trong nháy mắt. Một quyền của hắn đập trúng một tu sĩ trong số đó. Thân thể của tu sĩ kia lập tức biến thành bọt máu, sau đó lại bị tia sét hóa thành khói xanh.
“Kiếm Quang Cực… Tốc!”
Bạch Đông Lâm bị biển sét màu tím bao phủ thân thể hơi tê dại trong giây lát. Kiếm tu đột nhiên hóa thành một tia sáng nhanh tới kinh người. Trong tay kiếm tu cầm kiếm quang Nguyên Thai đâm về phía sau lưng của Bạch Đông Lâm. Kiếm quang Nguyên Thai đâm xuyên qua lồng ngực, kiếm mang tràn ra đã vạch ra không ngân, xuyên thủng mấy ngọn núi lớn.
Thân thể Bạch Đông Lâm bị kiếm hãm, cơ thịt kẹp chặt kiếm quang. Hắn xoay tay chém ra một chưởng đao. Từ ấn đường của kiếm tu trở lên bị chẻ đôi.
“Thái Sơn Áp Đỉnh!”
Tu sĩ họ Trần gầm lên giận dữ, tay bấm pháp quyết, ánh sáng màu trắng trong hai mắt lóng lánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận