Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 719: Có hai mặt trời

“Nói vậy thì thế giới bong bóng kia chắc không phải là bảo vật truyền thừa của Lưu Lạc Đế, mà là trang bị do ả ta bạo phát?” “Thậm chí có khả năng là mục tiêu của Dực Thần cung không phải ta mà là thế giới bong bóng kia.
Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu Bạch Đông Lâm, nhưng tất cả đều đi tới khẳng định chuyện hắn vừa suy đoán, chỉ có như vậy mới có thể giải thích nguyên nhân khiến Dực Thần cung vì hai kẻ đã chết mà đại động can qua như vậy.
Một con đại bàng còn chưa đến mức phải làm thế.
“Ha ha, được lắm, chết rồi mà còn khiến ta gặp rắc rối, không hổ là Mi Hồng Anh, ta quá xem thường ngươi rồi!”
Hắn nén lại những suy nghĩ quay cuồng trong lòng, việc cấp bách hiện giờ là phải cho hắn trút giận một lần đã rồi tính tiếp!
Hắn trợn mắt, tay dựng thẳng thành đao, ánh sáng màu đỏ quấn quanh tay hắn, chém xuống một cái, trong cơ thể bắt đầu tự tịch diệt, ngăn chặn năng lực khôi phục bất tử bất diệt, khiến cánh tay vẫn duy trì trạng thái cụt lủn.
Hắn nhặt cánh tay bị gãy lên, Bạch Đông Lâm nhìn Chiếc nhẫn may mắn trên ngón tay, trong mắt chứa đựng sự đắc ý.
Đây không phải là một cánh tay đứt lìa bình thường, miệng vết thương có thần quang lởn vởn, không chỉ ẩn chứa máu thịt hoàn chỉnh mà cả Thần Hồn cũng bị giam cầm bên trong.
Đó là lý do tại sao Chiếc nhẫn may mắn vẫn còn đeo trên ngón tay bị gãy.
Chiếc nhẫn may mắn không kèm theo hướng dẫn sử dụng, hết thảy đều là do hắn tự mày mò, thời gian lâu như vậy cũng tự tin bản thân đã hiểu gần hết thứ này.
Chiếc nhẫn may mắn hấp thu may mắn của người chết nhưng lại bị hạn chế khoảng cách, không chỉ yêu cầu là người bị hắn giết mà khoảng cách thi thể cũng không được quá xa.
Tỷ như khi hắn dùng bom nguyên sơ giết chết đám Yêu tộc ở Bích Du cung, bởi vì cách hai thế giới nên hắn chẳng hấp thu được chút giá trị may mắn nào.
Thời điểm phá hủy Huyết Hà tông cũng vậy, cách xa ngàn dặm nên lượng giá trị may mắn thu được rất ít, có vẻ đã bị tiêu tán vào đất trời do quá trình vận chuyển.
Lần này hắn phải lừa Dực Thần cung một vố to mới được, Dực Thần cung là một trong những thế lực đứng đầu, giá trị may mắn ẩn chứa trên người con cháu không thể lấy ra so với mạng của mấy kẻ rác rưởi khác được!
“Cục vàng lớn vậy đặt ngay trước mặt thì đừng trách ta thèm muốn, ta chưa bao giờ làm chuyện thiệt thòi cho bản thân đâu, hà hà, những cái chết vô nghĩa, nói chung là vẫn thiếu thiếu gì đó!
Bạch Đông Lâm phải bật cười tán thưởng cho sự cơ trí của mình, hắn không thể dùng bản thể để tiếp cận Dực Thần cung, làm vậy quá nguy hiểm, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách đưa Chiếc nhẫn may mắn vào đó!
Hắn đã làm thí nghiệm rồi, cách đó rất khả thi, sau khi cánh tay bị gãy bị phá hủy, đặc tính của nhẫn may mắn sẽ tự động kích hoạt.
Một khắc sau sẽ trở lại chỗ hắn mà không ai hay biết.
Một khắc, đủ để hắn hấp thu tất cả may mắn.
“Thời cơ đã đến, hầu như tất cả các phân mảnh đã tập trung lại…”
Đại bản doanh của Dực Thần cung cực kỳ rộng lớn, phân liệt thể cũng phân tán, Chiếc nhẫn may mắn lại có hạn chế về khoảng cách khi hấp thu may mắn, không thể thu thập hết tất cả cả, nhưng như vậy sẽ dẫn đến việc lãng phí.
Thông qua Thế giới thấp duy, Bạch Đông Lâm có thể loáng thoáng cảm ứng được khoảng cách giữa những phân liệt thể, hắn nhanh chóng dùng thời gian ngắn nhất để tìm ra quy luật giữa chúng, đám đệ tử thỉnh thoảng lại tập trung vào với nhau, có lẽ là đang nghe tiền bối giảng đạo, hoặc là có tụ hội gì đó quan trọng.
Hắn không quan tâm bọn họ đang làm cái quái gì, chỉ biết như vậy có lợi cho mình là được!
“Không cần biết đúng sai, không suy tính thiện ác, nếu đã là kẻ địch thì đừng trách ta không có lòng từ bi!
Sống chết có số, ra đi thanh thản!”
Sâu trong mắt hắn là những vằn đỏ rực như lửa, sát ý điên cuồng sôi trào.
“Thế giới thấp duy…”
“Mở!”
Những đệ tử mới nhập môn của Dực Thần cung đang tập trung lại trong một nơi, ai ai cũng là kẻ khí vũ hiên ngang, uy thế bất phàm, bọn hắn đang sôi nổi tranh luận chuyện gì đó, nhưng không một ai phát hiện, phân liệt thể cất giữ khắp nơi vừa nứt ra một khe hở đỏ tươi.
Hai trăm vạn khí tức mờ mịt phun ra, chúng cuốn theo một cánh tay đứt lìa tỏa ánh hào quang, ngón giữa dựng thẳng lên, trên ngón trỏ bị một luồng sáng màu đen quấn chặt.
Nguyên Sơ – Vạn Luân Phá Giới Chi Quang!
Ý niệm của Bạch Đông Lâm vừa động, tất cả bom nguyên sơ đều bị kích nổ, hắn lập tức mở cửa Thế giới thấp duy rồi bước vào trong đó, thứ đầu tiên hắn thấy là vầng mặt trời rộng lớn từ từ dâng lên trên bầu trời xa.
Vút! Vút!
Giây phút cánh cửa màu đỏ tươi khép lại, những tiếng kêu chói tai văng vẳng truyền ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận