Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2077 - Ý chí Lam Tinh (1)

Bia giới, bây giờ gọi là tiểu thế giới cũng có chút không thích hợp. Nó lớn nhỏ khuếch trương hàng trăm triệu lần, giống như một phương vũ trụ đại thiên, bị cả một đại lục đen kịt lấp đầy.
Trên đại lục, rừng bia dựng đứng, mỗi một tấm bia đá đều cao tới mấy vạn năm ánh sáng, khí tức mênh mông. Văn bia khắc trên đó lóe ra ánh sáng rực rỡ, bia đá khác nhau, ý chí quanh quẩn cũng khác nhau.
Đời thứ nhất – Mười hai lâu chủ… Bạch Cốt phu nhân, yên giấc ngàn thu ở đây.
Đời thứ nhất – Mười hai lâu chủ… Nhẫn Vô Phong, yên giấc ngàn thu ở đây.
Đời thứ nhất – Mười hai lâu chủ … Độc Nha Miểu Miểu, yên giấc ngàn thu ở đây.
Thành chủ Thanh Đế đời thứ nhất… Khương Vô Đạo, yên giấc ngàn thu ở đây.
......
Cực Đạo Tông – Lão tổ thời thứ tư… Huyết Đồ, yên giấc ngàn thu ở đây.
Cực Đạo Tông – Lão tổ thời thứ tư… Vạn Thánh chi chủ, yên giấc ngàn thu ở đây.
Cực Đạo Tông – Người thủ chuông cuối cùng thủ... Hung Lệ, yên giấc ngàn thu ở đây.
......
Keng! Keng keng...
Tiếng chuông yếu ớt vang lên, vọng ra từ trung tâm rừng bia, lướt qua những tấm bia đá vô tận, cho đến tận cùng thế giới, mơ hồ có tiếng Phạn âm truyền đến, làm cho thế giới này càng thêm trang nghiêm, làm dịu đi ý chí cường giả đang ngủ say.
“Haizz, sống sống chết chết, người có thể thật sự có được ý thức vĩnh hằng, siêu thoát tất cả, ít ỏi đến thế sao?”
Bạch Đông Lâm lắc đầu thở dài, hắn nhìn thấy rất nhiều cái tên quen thuộc, trong đó không ít những tên tuổi kinh tài tuyệt diễm. Đáng tiếc bọn họ đều đã chết, hoặc là chết trên chiến trường, hoặc là ở trong bí cảnh hung địa, hoặc là không chịu nổi sự mài mòn của những Tuế Nguyệt dài đằng đẵng mà ý thức tự mình sụp đổ...
Cuộc sống vĩnh cửu là gì?
Trong mắt phàm nhân, một vạn năm, một trăm vạn năm, đây đã là tuổi thọ vô cùng dài, ở một mức độ nào đó, được coi là bất tử.
Thời gian vội vã trôi qua, cách lúc Duy Nhất Chân Giới nối tiếp Chư Thiên vô tận được 103 diễn kỷ. 103 nghìn tỷ năm đối với Bỉ Ngạn chưa chưa thành mà nói thì chẳng phải là sự tồn tại vĩnh cửu à?
Đáng tiếc, bởi vì hệ thống tu hành, ý thức bản ngã bảo trì bản thân, dẫn đến cho dù thập nhất cảnh kiềm chế dòng thời gian, cũng có khả năng tự tán loạn mà chết. Không khó để giải quyết nhược điểm này, đó là vứt bỏ bản thân, hủy diệt nhân tính, trở thành vật chết vô tình vô dục, không có ý thức tự ngã tất nhiên sẽ không sợ Tuế Nguyệt ăn mòn.
Nhưng rất ít người đi theo con đường này. Nhìn những tấm bia đá trước mặt, trong đó không ít người đều là chết vì ý thức tán loạn. Hủy diệt nhân tính bản thân, đó là tự chặt đứt con đường phía trước, mãi mãi không thể nào bước vào ý thức bát cảnh, trở thành Bỉ Ngạn. Với thói kiêu ngạo của bọn họ tất nhiên sẽ không làm thế, cho dù có chết.
Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, dốc hết tất cả để cố gắng là được. Bạch Đông Lâm không cảm thấy buồn thay cho chiến hữu một thời này. Hắn im lặng một lát, rồi đi về phía nơi phát ra tiếng chuông.
Một đóa hắc liên lơ lửng giữa hư không, một lão tăng mặc hắc bào với thân hình tiều tụy đang ngồi khoanh chân trên đó, trong tay cầm chuông Cực Đạo, gõ theo một vận luật kỳ dị, thong thả mà chắc nịch, giống như từ xưa đến nay vẫn thế.
“Rama, đã lâu không gặp.”
Keng!
Bóng dáng Rama khựng lại, cất chuông Cực Đạo xong, chậm rãi đứng dậy, tay chắp trước ngực thi lễ.
“A di vô thiên Phật, bần tăng Rama, tham kiến đại nhân!”
Sinh linh đi ra từ Duy Nhất Chân Giới, dưới sự nâng đỡ của Bạch Ngọc kinh, không ít kẻ đạt được Bỉ Ngạn, như Lưu Lãng Đế, Hi Lý Phượng, Trích Tiên, vân vân và mây mây. Những người thân cận với hắn lại càng không cần phải nói, nhưng Rama thì khác.
Sau khi mượn tay Bạch Đông Lâm rời khỏi Duy Nhất Chân Giới, Rama không ở lại lâu, cũng không nghĩ tới kiếm lợi ích gì ở Bạch Ngọc kinh, mà một mình rời đi, một mình lang bạt khắp Chư Thiên vô tận.
Điều khiến người ta kinh ngạc chính là Rama không những không chết mà còn bước vào Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn, còn là tồn tại đỉnh cao trong đó, ngay cả Bạch Kiếm Ca Bạch Huyền Trinh cũng kém hơn một chút.
Thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Khó khăn trong đó không cần nói cũng biết.
“Ngươi khổ sở ngồi ở đây an ủi vong hồn đã bao lâu rồi?”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm ẩn chứa vẻ khác lạ. Một vị Bỉ Ngạn, cho dù hắn là người quen cũ là Rama, cũng không thể khiến cho hắn dừng chân, chỉ vì Rama này so với những gì hắn ta biểu hiện ra còn kinh người hơn.
“Bẩm đại nhân, sau khi bần tăng được Bạch Ngọc kinh và Cực Đạo cho phép, ta đã ở trong thế giới này, ngồi bất động chín mươi tám nghìn tỷ năm.”
Rama mặc một thân đen tuyền, ánh mắt chứa đựng vẻ từ bi, đối mặt với lời hỏi thăm, cũng ấm giọng trả lời, trong bóng tối cực hạn giống như thai nghén ánh sáng vô hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận