Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2115: Bên trên siêu thoát (9)

“Người chết trở về, chư thiên đúc lại!”
Ý niệm lại động, những người bị tiêu diệt dưới tay đại quân Tai họa đen tối, chư thiên vô tận, chúng sinh vô lượng, tất cả đều khôi phục hoàn mỹ, Tuyền Qua Chư Thiên vạn tộc lại quay về trạng thái đỉnh phong, điểm khác biệt duy nhất là thiếu đi hàng xóm cũ – Tuyền Qua Chư Thiên Tai họa đen tối.
“Ồ, không ngờ tới ta đã hủy diệt tổng cộng chín thế giới, chậc, ta ấy nha, thật đúng là đủ tàn nhẫn!”
Bạch Đông Lâm khẽ híp mắt lại, sau khi suy đi ngẫm lại, hắn quyết định sẽ không đối xử tệ bạc với muôn dân trong chín thế giới đã hi sinh kia nữa, dù sao đến cuối cùng, không ai trong số họ oán giận, mà vẫn lựa chọn cho đi tất cả.
“Logic! Vô tướng Cửu Giới ! Cùng là chân thực! Cùng là bản nguyên! Không can thiệp lẫn nhau! Lập !”
- Giải thích, Cửu Giới trong thuật ngữ Phật giáo nghĩa là chín cõi; Vô tướng là khái niệm Đạo giáo sớm nhất ở Trung Quốc, sớm hơn thuyết Vô tướng của Phật giáo hơn hai thế kỷ, nghĩa là không có hình thái, không có hình tượng hay khái niệm cụ thể. Hết giải thích.
Chỉ trong một ý niệm, logic đã bị xáo trộn, một thiết luật chí cao mới được viết ra, dùng một loại Khái Niệm siêu việt là “song song”, để cho chín thế giới đã từng bị hủy diệt, Chư Thiên vô hạn và vô số dân thường cùng cộng sinh bên trong Vô tướng, ngoại trừ hắn, cho dù có là người siêu thoát cấp Tự Sự cũng không thể phát hiện được sự tồn tại của nhau.
Chín thế giới, cộng với thế giới hiện tại, mười thế này về cơ bản đều y như nhau, tương tự chín mươi chín phần trăm, cùng với vô số sinh linh giống nhau như đúc. Nếu họ ở trong cùng một chỗ, chắc chắn sẽ gặp rắc rối không ngớt, vì vậy ngăn cách họ ra và đảm bảo an toàn cho mỗi chỗ là cách giải quyết tốt nhất.
“Thế này cũng có thể coi như viên mãn, quên đi tất cả những đau khổ và trắc trở, lần nữa sinh ra trên thế gian này đi thôi!”
Giờ đây, chỉ có một mình Bạch Đông Lâm nắm giữ sức mạnh logic trong tay, không có bất kỳ sự trói buộc của thần quang logic nào khác, có thể khẳng định chắc nịch rằng hắn đủ sức làm được tất cả, thật sự là không gì không làm được.
Phục sinh một Tuyền Qua Chư Thiên vô hạn, dính dáng đến vô số sinh linh, cũng chỉ là trong một ý niệm, dễ như trở bàn tay.
“Ể? Đây, đây là đâu? Nguyên Sơ Hắc Quang thì sao?!”
Lúc này, những người siêu thoát được thả ra đến giờ mới lấy lại tinh thần, nhớ lại lí do vì sao bọn họ có mặt ở đây, đó là vì vây quét Nguyên Sơ Hắc Quang, nhưng nhìn ngó khắp bốn phía đều là một mảnh yên bình, lôi đâu ra bóng dáng của Nguyên Sơ Hắc Quang nữa?
'Bạch......, là ngươi giết Nguyên Sơ Hắc Quang sao?’.
Hoang Thiên đế khẽ nhắm hai mắt lại, siết hai nắm tay, cảm nhận được sức mạnh đang khuấy động mãnh liệt trong cơ thể, xác nhận đây chính là hiện thực, không phải bất cứ ảo cảnh gì, rõ ràng bọn họ đã đốt cháy hết thảy và bỏ mình rồi mà, tại sao lại còn sống đứng đây?
Trong số những người ở đây, phỏng chừng cũng chỉ có Hoang Thiên đế đoán được một vài chuyện, hắn ta dùng ánh mắt khác lạ nhìn Bạch Đông Lâm đang ở cách đó không xa, lại không tiện mạo muội hỏi thăm hắn trước mặt mọi người, nên chỉ có thể tạm thời dằn xuống.
“Chư vị, kiếp nạn đã qua, thế gian lại trở về hòa bình, nhân lúc tất cả mọi người đều ở đây, ta cần tuyên bố một chuyện.”
Bạch Đông Lâm chậm rãi mở miệng, tuy bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại ẩn chứa ma lực đặc biệt, khiến tất cả người siêu thoát đang có mặt đều không khỏi di dời sự chú ý, tập trung nhìn qua.
“Tai họa đen tối, bao gồm cả Nguyên Sơ Hắc Quang, đều đã đền tội.”
Những ngọn cỏ đầu tường như Bà Luân Sát Đế hay Azathoth, có lưu lại cũng vô dụng, đương nhiên đã bị hắn tiện tay bóp chết.
“Dị tộc nảy sinh ý niệm xấu xa trong lòng, tính kế Nhân tộc ta, tội không thể tha, ta đã tiêu diệt hết bọn chúng.”
Tuy rằng hòn đá cuội “Nhật Uế” là mồi nhử mà hắn ném ra ngoài, nhưng hành động và đủ loại mưu đồ đều là hành vi mà dị tộc cam tâm tình nguyện làm ra, nếu không có hắn can thiệp, sớm muộn gì dị tộc cũng sẽ ra tay với Nhân tộc.
Hít !
Nghe thấy Bạch Đông Lâm nói ra chuyện tàn bạo như vậy với giọng điệu bình thản, mọi người đang có mặt ngay đây đều không khỏi hít sâu một hơi, nhưng trong lòng họ lại len lén cảm thấy vô cùng khoái chí.
“Tuy nói không cùng chủng tộc, tâm tư ắt sẽ khác biệt, nhưng Nhân tộc ta muốn tiếp tục ổn định và phát triển, không thể thiếu sự đe dọa từ bên ngoài để góp phần đốc thúc, ít nhất cũng phải có chỗ để trút bạo lực ra ngoài, tránh xích mích nội bộ.”
“Lùi lại một vạn bước, chẳng phải đám tiểu tử bên dưới luôn muốn ăn huyết thực* à? Vậy nên sự tồn tại của sinh linh dị tộc là cần thiết, không cần phải tận diệt, nhưng......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận