Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 745: Xâm nhập suối nguồn

Sau khi bay một lúc lâu, cuối cùng Bạch Đông Lâm cũng dừng lại, giương mắt lên nhìn, phía trước là một bức tường ngọc màu đen kịt không thấy điểm cuối và một cái động đen ngòm, sâu không thấy đáy. Bạch Đông Lâm âm thầm tính toán, hắn đã đi một quãng đường mấy trăm dặm mới đến được điểm cuối của Thần Trì, không gian bên trong Băng Tuyết Thần Điện rộng lớn như thế này cũng nằm trong dự đoán của hắn, có thể được gọi là Thần Điện thì tất nhiên không thể khinh thường.
Bên trong Trấn Ma Thần Điện kia, một góc ngân hà chỉ là một bữa ăn sáng, cho dù Băng Tuyết Thần Điện này không sánh bằng, nhưng có thể có được không gian rộng rãi đến vậy cũng hợp tình hợp lý.
Điều khiến Bạch Đông Lâm cảm thấy bất ngờ chính là chiều sâu của Thần Trì này, với khoảng cách mấy chục vạn dặm mà uy năng của Tam Quang Băng Phách Thần Thủy còn cường đại đến vậy, đúng là không thể tưởng tượng được.
“Không biết hàn ý ở nơi này đã nghịch thiên đến cấp độ nào rồi, nếu không thiêu đốt tam quang trong thân thể nữa, chỉ sợ trong nháy mắt hắn sẽ bị đông chết ở nơi này!”
Bạch Đông Lâm không suy nghĩ nữa, ánh mắt buông xuống, nhìn về phía cửa động đen ngòm trên mặt nước, hắn cảm nhận rất rõ sự lưu động của nước.
Không còn gì nghi ngờ nữa, chắc chắn Tam Quang Băng Phách Thần Thủy phát ra từ nơi này, chỗ này chính là mắt suối!
Vù vù!
Bia Tiêm Giác bị hắn cầm trong tay rung động mãnh liệt, toàn thân biến thành màu đỏ đậm, trong Thần Trì tăm tối, ánh sáng đỏ chói mặt giống như một mặt trời nhỏ.
“Muốn đi vào mắt suối ư?”
Lông mày Bạch Đông Lâm nhíu chặt, trên mặt hiện lên một chút do dự, có thể đi đến bước này đã gần chạm đến giới hạn an toàn của hắn rồi!
Nói thật, hiện tại trong lòng hắn cảm thấy rất bất an, có thể nói là cẩn thận, tình huống hôm nay của hắn vô cùng nguy hiểm.
Cũng không phải hắn chưa từng trải qua tình huống giống thế.
Lúc đầu, ở trong Hắc Ngục, nhìn thấy Chân Linh không rõ nguồn gốc khiến mặt trời rơi xuống, suýt chút nữa hắn đã ‘chết’ trong biển Thái Dương Thần Hoả.
Thái Dương Thần Hỏa thiêu hủy không gian khiến hắn không thể thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai để chạy trốn, nếu rơi vào trung tâm của biển lửa, cho dù hắn có hồi sinh thì cũng bị thiêu cháy trong nháy mắt, sau đó cứ lặp đi lặp lại, bị vây hãm ở nguyên một chỗ, luân phiên giữa hai trạng thái sinh tử.
E rằng phải chờ đến khi Thái Dương Thần Hỏa dập tắt hoàn toàn, hắn mới có cơ hội trốn thoát.
Chẳng lẽ tình huống hiện tại cũng như thế?
Chẳng qua chỉ là một băng một hỏa mà thôi, nếu ‘Cực Tẫn Thăng Hoa’ dừng lại, vậy thì hắn chết chắc rồi, sau khi hồi sinh cũng không thể vô địch hay bá thể gì đó, hắn không có cơ hội thiêu đốt lần nữa.
Sau khi suy nghĩ một hồi, vẻ mặt Bạch Đông Lâm sững lại, nghĩ đến một kế sách hoàn hảo.
Bóng người hắn vụt đi, thân thể đột nhiên phóng lên cao, vứt bỏ thân thể Lam Linh, khôi phục chân thân của mình, ngay cả thần hồn cũng thế.
Hiện tại hắn không thể xảy ra chút sai lầm nào, mặc dù thân thể của Lam Linh rất tốt, nhưng có tốt đến mấy cũng không thuận tay bằng thân thể hắn.
Bạch Đông Lâm cúi đầu nhìn chiếc nhẫn may mắn trên ngón tay phải của mình, trong lòng tuôn trào tất cả mọi khát vọng, đồng thời ý niệm cũng chìm vào thần hồn.
“Vô Vi, ngươi thay ta điều khiển thân thể!”
“Được!”
Vô Vi hiếm khi lên tiếng đồng ý, từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt có màu vàng lửa sắc nét là sự lạnh lùng đến vô tận, vô cùng lý trí, không có chút xao động nào.
Với tình huống trước mắt, hắn không được phép chủ quan, giao cho Vô Vi xử lý là thích hợp nhất, hơn nữa, Vô Vi mới là chủ nhân chân chính của bia Tiêm Giác Kim Hồng.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm hờ hững, nắm chặt bia Tiêm Giác, ngọn lửa màu vàng óng bên ngoài cơ thể lại cháy mạnh hơn một chút, Cực Tẫn Thăng Hoa được thi triển tối đa, hình thành sự cân bằng tuyệt đối với tốc độ khôi phục của bất tử bất diệt, không thua kém chút nào.
Vù!
Trong âm thanh vù vù của bia Tiêm Giác, Bạch Đông Lâm hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt đã xâm nhập vào mắt suối đen kịt.
Rơi xuống! Rơi xuống!
Trong nháy mắt khi Bạch Đông Lâm tiến vào mắt suối đen ngòm, một luồng lực hút vô cùng cường đại đè lên người hắn, tốc độ nhanh đến mức không thể khống chế.
Ầm!
Một lát sau, cơ thể Bạch Đông Lâm hung hăng rơi xuống nền thủy tinh, xương cốt toàn thân run lên, ngọn lửa bên ngoài cơ thể hơi ảm đạm đi.
Trong con ngươi lạnh nhạt không có một tia sợ hãi nào, chỉ còn lại lý trí, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tốc độ thiêu đốt trong cơ thể, tạo thành thế cân bằng với bất tử bất diệt một lần nữa, đợi đến khi vết thương khôi phục, ngọn lửa lại bốc cháy mạnh hơn.
Hắn từ từ đứng dậy, bước ra khỏi hố lớn dưới chân, vừa rồi suýt chút nữa hắn đã bị ngã chết, ngay cả thủy tinh đen ngòm vô cùng cứng rắn cũng bị nện vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận