Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 68: Tấm đất sét

Trên thân năm khí tu đều dán bùa, dùng để chặn nhiệt độ cao, Bạch Đông Lâm lại chẳng làm gì cả, chút nhiệt độ ấy làm đến làm hắn chảy mồ hôi cũng không làm nổi, tất nhiên hắn không cần hao tổn công sức. Ngay lúc này, mặt cát run nhè nhẹ, một con sa trùng chui ra khỏi cát vàng, lao tới đôi song sinh nam cắn một cái.
Người ca ca trong cặp song sinh gọi là Đơn Văn, đệ đệ gọi Đơn Võ. Chỉ thấy người ca ca không hề hoang mang, rút một thanh phi kiếm ra, nháy mắt đã đính con sa trùng trên không trung.
Sinh mệnh lực của sa trùng ngoan cường, bị phi kiếm xuyên qua đầu cũng vẫn điên cuồng vặn vẹo. Đệ đệ Đơn Võ lấy một thanh đại đao ra, bổ một cái. Trong nháy mắt, đao mang hơn mười thước chém sa trùng ra thành hai khúc, chất lỏng sền sệt màu xanh phun ra tung tóe khắp nơi.
“Dù có xem mấy lần thì mấy thứ này cũng tởm lợm như vậy!” Bạch Đông Lâm nói với vẻ có phần chán ghét. Con sa trùng này khiến hắn nhớ tới mấy thứ không hề hay ho, muốn hắn dùng quả đấm để đuổi thứ này đi thì đừng mơ, tuyệt đối không thể!
Vậy nên mấy ngày này khi gặp sa trùng họ đều giao cho song sinh. Chúng cũng không phải là thứ gì lợi hại, chỉ là khá tởm lợm mà thôi.
Bước chân sáu người không ngừng, tiếp tục đi về phía trước, gặp mấy lần dị thú đều bị bọn họ ung dung đánh đuổi, cũng chạm mặt mấy đội tìm bảo, nhưng thực lực của đội bọn hắn cường đại, có gặp cũng không ai dám chọc tới.
Đêm lại tới, mấy người dựng chỗ ở tạm thời, chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhiệt độ trong sa mạc buổi tối cực kỳ thấp, bọ cạp thú cực kỳ sợ lạnh, vậy nên đến tối thì họ không thể đi đường nữa.
Bạch Đông Lâm thuần thục lấy lều vải trong nhẫn Tu Di ra dựng lên. Thú cưỡi bọ cạp của hắn cũng bắt đầu đào hố ngay tại chỗ, rồi chui xuống vùi mình thật sâu trong cát, làm vậy có thể giữ ấm rất tốt.
Dựng lều vải xong rồi, Bạch Đông Lâm chui vào nằm trên thảm, lại mở to hai mắt như suy nghĩ gì đó. Dường như trong cả đội ngũ này cũng chỉ có một mình hắn là một lòng một dạ muốn đến Lôi Trạch Vực.
Hắn luôn cảm giác mấy người khác đang giấu giếm gì, có thể chuyến này sẽ không thuận buồm xuôi gió.
Bên trong lều của lão đầu, mấy môn trận đã được bố trí, có thể đảm bảo che giấu bí ẩn an toàn.
Lúc này bạch y nữ tử đã cởi khăn che mặt xuống, để lộ một khuôn mặt quyến rũ, lòe loẹt, ánh mắt lại lóe ra hàn quang lạnh như băng.
Lão đầu đứng ở mặt sau, cung kính nói:
“Tiểu thư, đến hiện tại tất cả kế hoạch đều thuận lợi, cá đều đã mắc câu, có thể thu lưới rồi.”
Nữ tử gật đầu, lại quay đầu hỏi:
“Tra ra được căn nguyên Bạch Đông Lâm là thế nào chưa?”
“Không ngờ ta lại có thể gặp được một tên thể tu ở nơi hẻo lánh như thế này, thật là thú vị!”
Lão đầu do dự một chút rồi lắc đầu nói: “Mục đích của tên họ Bạch này rất cứng rắn, cắn chết nói mình phải đến Lôi Trạch Vực. Tiểu thư, để tránh chuyện ngoài ý muốn, chúng ta có cần giết hắn trước không?”
“Không cần, dù cho hắn có lai lịch thế nào, chỉ cần đã vào rồi thì không phải do hắn quyết nữa, muốn trách chỉ trách chính hắn tham lam thôi!”
Bạch y nữ tử nói xong, lấy từ trong nhẫn Tu Di ra một tấm đất sét. Trên tấm đất sét như được tạo thành từ bùn vàng ép ẩn chứa một loại không khí cổ xưa, hệt như nó đã tồn tại trên thế gian từ rất nhiều năm về trước vậy.
Trên nền đất sét phủ đầy những nét vẽ lộn xộn, hệt như được khắc lên qua quýt, lại thoáng tạo thành một đồ án huyền ảo.
Nữ tử vuốt lấy tấm đất sét, trong mắt hiện vẻ điên cuồng, khuôn mặt của lão đầu ở sau cũng kích động.
Cuối cùng cũng đến ngày này!
Từ khi có được tấm đất sét này, nàng ta đã phải trả cái giá cực lớn mới làm rõ được nội dung của tấm đất sét, lại tốn thời gian mấy năm để vượt mấy trăm biên giới, bỏ ra trăm cay nghìn đắng rồi cuối cùng cũng tới được Ma Á Viêm Viêm đại mạc này!
Thậm chí vì để tìm một số quân cờ để dùng, nàng ta còn cố ý tiết lộ một chút tin tức không rõ ràng, thu hút một đám tham lam tới để mình sử dụng.
Trong thời gian này, khỏi phải nói nàng ta đã gặp bao nhiêu loại truy sát, bao loại ‘đánh cờ’, nhưng chung quy nàng ta vẫn còn một chiêu thắng cờ, đến hiện tại thì nàng ta đã thành công quá nửa rồi!
Bạch y nữ tử không nghĩ nhiều nữa, trịnh trọng đặt tấm đất sét xuống đất, lấy chủy thủ ra cắt ngón tay, nặn máu tươi ra vẽ những ký hiệu phức tạp lên nền đất sét.
Nàng ta vừa viết, miệng vừa lẩm bẩm khẩu quyết huyền ảo.
Mãi đến khi những ký hiệu máu tươi đã được viết đầy tấm đất sét, nữ tử tạo thành một pháp quyết với khuôn mặt nghiêm túc.
Ký hiệu máu tươi bên trên mặt đất như sống lại vậy, bắt đầu uốn éo, từ từ thấm vào tấm đất sét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận