Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2076 - Mười phương trú ẩn (3)

Mười hai lầu chủ Bạch Ngọc kinh, năm đại thành chủ trải qua những Tuế Nguyệt dài đằng đẵng phát triển, đều đã trở thành những quái vật khổng lồ có thể khiến Chư Thiên run rẩy, trong đó vô số cường giả, giờ phút này đều khom người lĩnh mệnh, cẩn thận lĩnh hội pháp chỉ cao nhất trong điểm sáng tin tức.
“Chúng ta! Tuân chỉ...”
Thanh âm mênh mông cuồn cuộn đều tràn ngập hơi thở của Bỉ Ngạn, cũng chỉ có những tồn tại ở cấp độ này mới miễn cưỡng có tư cách nghe chỉ thị của Bạch Đông Lâm.
Bạch Ngọc kinh ngày nay không thua kém những tồn tại của các thế lực chí cao trong Chư Thiên như Cục quản lý Thời Không, Tòa án Sinh Mệnh, Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả, vân vân và mây mây. Sở dĩ có thể phát triển nhanh như vậy, không phải bởi vì hắn, mà là vì dựa vào vùng đất Hôi Tịch.
Có bảo địa này trong tay, không biết bao nhiêu cường giả, thế lực bá chủ, khóc lóc hô hào, tranh nhau muốn gia nhập dưới trướng Bạch Ngọc kinh.
“Ừm.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, sau đó cất bước đi về phía Duy Nhất Chân Giới, Tiểu Tử ôm Bạch Nguyên theo sát phía sau, giống như một yêu tinh dính người.
Hắn không nói quá nhiều bí mật trong pháp chỉ, chỉ thông báo đại kiếp nạn sắp tới, cảnh báo vạn tộc sớm chuẩn bị, tốt nhất là tiên hạ thủ vi cường.
“Haizz!”
Bạch Đông Lâm dừng lại trước vách Giới Bích, quay đầu nhìn lại, ánh mắt vượt qua không gian vĩ độ trùng trùng điệp điệp, đối mặt với tầm mắt trông mong của Liên Tâm phóng tới, trong đôi mắt hơi đỏ hoe ấy, nhìn thấy tình ý khiến hắn run rẩy.
“Liên Tâm sư tỷ, thôi mà, thôi mà...”
Bạch Đông Lâm mềm lòng, hắn vẫn như trước đây, không dùng thần thông thăm dò vận mệnh tương lai của người thân cận.
Dù vậy, hắn vẫn có cảm giác, nếu cứ đi bế quan như vậy, Liên Tâm lẻ loi một mình, chắc chắn sẽ chịu không nổi Tuế Nguyệt ăn mòn, chết vì ý thức sụp đổ.
Nghĩ đến đây, Bạch Đông Lâm lóe lên một ý nghĩ, cởi bỏ phong tỏa huyết mạch, ngay sau đó, trong bụng Liên Tâm xuất hiện khí tức sinh mệnh mới, cực kỳ hùng mạnh, tràn đầy sức sống, hơn nữa còn là hai luồng sóng ý thức khác nhau.
“Sư đệ!!”
Liên Tâm cảm nhận được tất cả, bàn tay run rẩy ấn vào bụng dưới, nước mắt nóng rực trào ra.
“Sư tỷ, sống tốt nhé, chăm sóc tốt con của chúng ta.”
Dứt lời, Bạch Đông Lâm cũng không quay đầu lại, bước qua Giới Bích. Tiểu Tử ở bên cạnh đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền lộ ra vẻ thoải mái, nhưng không tiến vào Duy Nhất Chân Giới theo, ngược lại bước ra một bước, xuất hiện trước mặt Liên Tâm với khuôn mặt tươi cười dịu dàng.
“Ta làm vợ, ngươi làm thiếp!”
Giọng điệu bá đạo, quả thật có chút phong thái của Tử Hoàng.
“Tiểu Tử muội muội, ngươi cũng biết, sư đệ hắn ghét sự phân biệt tôn ti nhất, tỷ tỷ khuyên ngươi sau này không nên nhắc tới chuyện này nữa.”
Liên Tâm thay đổi dáng vẻ yếu đuối thường ngày, lúc nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên, vẻ mặt hiền lành khẽ vuốt ve bụng dưới. Có lẽ, đây chính là vi mẫu tắc cương*.
*Vi mẫu tắc cương ( 为母则刚吧 ): Ý là phụ nữ vốn yếu đuối nhưng một khi làm mẹ thì chuyện gì cũng có thể làm được.
“Hừ!”
Tiểu Tử há to miệng, nhưng không phản bác được, đại ca đúng là người như vậy.
“Mẫu thân, con sắp có muội muội ạ?”
“Ừm! Tiểu Nguyên thề, nhất định sẽ bảo vệ hai muội muội thật tốt, không ai có thể ăn hiếp các nàng!”
Bạch Nguyên giương nắm đấm nhỏ có thể đập chết Bỉ Ngạn lên, thanh âm tuy non nớt nhưng vô cùng chắc chắn, không giống lời nói vô tri của trẻ con.
Duy Nhất Chân Giới bắt nguồn từ vùng đất Hôi Tịch, hấp thu tư lương, tùy ý sinh trưởng, hiện giờ đã là thánh địa tu hành hiếm có, có thể so sánh với Chư Thiên chí cao.
So với vùng đất Hôi Tịch cách một thế giới, tuy thua xa, nhưng địa vị lại cao hơn. Ý nghĩa tồn tại cao hơn nhiều so với giá trị của bản thân, không phải sinh linh bản địa, ngay cả cường giả Bỉ Ngạn cũng không thể bước vào trong đó.
“Vẫn là thế giới này khiến ta cảm thấy thoải mái hơn.”
Đứng trên “Tượng đài Đồ Thần”, hai mắt nhắm lại, ý thức hơi gợn sóng đã hoàn toàn bao trùm Duy Nhất Chân Giới, kích thước vô tận, mỗi một hạt cát, hòn đá đều không thoát khỏi cảm giác của hắn.
Duy Nhất Chân Giới là nơi hắn sinh ra, quê hương thứ hai cũng là vật chứa quan trong cho “Vòng nghịch lý thời gian”. Bắt đầu từ đây, tất nhiên cũng sẽ kết thúc ở đây, lúc đó mới viên mãn.
“Hả? Không ngờ người bạn cũ này vẫn còn sống.”
Những thứ có liên quan đến người siêu thoát, bất kể là lớn hay nhỏ đều chiếu rọi trong lòng, là vì biết hết nên Bạch Đông Lâm rất không thích năng lực này, chủ động che chắn nó, dù sao đối với việc người siêu thoát có thể uy hiếp đến hắn cũng vô dụng, những người còn lại thỉnh thoảng có thể mang đến một ít bất ngờ nho nhỏ, cũng khá thú vị.
Giống như bây giờ...
Bạch Đông Lâm bước ra từng bước, vượt qua không gian thời không, bỏ qua mọi trở ngại, xuất hiện trong một thế giới nhỏ bé xám xịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận