Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2093 - Chư thiên diệt vong (1)

“Tai họa đen tối muốn làm gì? Tốn công tốn sức bắt giữ chúng ta trên chiến trường chính là vì cái gọi là hiến tế ư? Hừ, xem ra âm mưu này không hề nhỏ!”
Tuy Kiếm Thú - Chấp Kiếm Giả Chư Thiên bị trấn áp kiềm chế nhưng khí thế nghiêm nghị vẫn không giảm sút, nhíu chặt mày nhìn tế đàn rộng lớn phía dưới, đáy mắt lộ ra một chút lo lắng, như thể không thèm đoái hoài gì đến sống chết của mình.
Việc bắt sống một vị Bỉ Ngạn trên chiến trường xung đột cực kỳ khốc liệt còn khó khăn hơn thẳng tay giết chết rất nhiều, đừng nói chi số lượng khổng lồ thế này.
Kiếm Thú nhìn quanh, gai nhọn trên bề mặt hài cốt Chư Thiên nhiều vô số kể, mỗi chiếc đại biểu cho một vị bị Bỉ Ngạn bị trấn áp phong cấm đến từ vạn tộc, trong đó, không chỉ có Nhân tộc mà thậm chí còn có vài Tai họa đen tối Bỉ Ngạn linh tinh.
Cảnh tượng này quả thực rất khó tin.
Bị gai nhọn trói buộc là đãi ngộ mà chỉ Bỉ Ngạn mới có, còn những sinh linh tương đối nhỏ yếu khác thì bị giam giữ bên trong thời không của hài cốt Chư Thiên.
Đây là điều Kiếm Thú tận mắt nhìn thấy, vô cùng vô tận sinh linh vạn tộc, bao gồm tù binh bị bắt trên chiến trường và sinh linh Tai họa đen tối công chiếm bên trong chư thiên không thể nào thống kê hết, cứ thế dồn toàn bộ làm vật dẫn cho hài cốt Chư Thiên.
Phải biết rằng tuy một chư thiên bình thường khổng lồ vô ngần, nhưng hầu hết khu vực đều là hư vô, do đó kích thước mà sinh linh chiếm giữ cực kỳ bé nhỏ, có thể hình dung Tai họa đen tối tập hợp nhiều tế phẩm như vậy phải trả cái giá lớn thế nào.
“Chết tiệt!!”
Kiếm Thú thầm căm hận trong lòng, vừa lo âu về mưu đồ của Tai họa đen tối, lại vừa thương hại nhiều sinh linh Nhân tộc phải chịu bất hạnh. Dù Nhân tộc chiếm tỉ lệ không đến một phần vạn trong số tế phẩm, nhưng vẫn là con số cực lớn.
“May mà có vùng đất Hôi Tịch, nhờ đó tộc ta giữ vị trí chủ đạo trên chiến trường, lúc bấy giờ mới giảm được lượng lớn sinh linh bị bắt làm tù binh.”
Kiếm Thú ảm đạm lắc đầu, bây giờ hắn ta còn không có năng lực tự bảo vệ bản thân, nói gì đến việc cứu trợ người khác, lúc hấp hối chỉ có thể nghĩ đến vài chuyện tốt đẹp để an ủi chính mình.
Vạn tộc, “vạn” chỉ là một con số ảo, trên thực tế số lượng tộc đàn vượt xa hàng vạn. Tuy nói Nhân tộc là nhánh sinh linh lớn nhất trong đó, nhưng ở cũng không đạt được ưu thế tuyệt đối trong tổng số tộc đàn. Dù vậy vẫn có sự ra đời của một số cường giả có thể một mình chống lại tất cả dị tộc, đặc biệt là ở cấp độ người siêu thoát.
Nguyên nhân của việc này rất bí ẩn, chỉ có người siêu thoát mới hiểu rõ gốc gác sâu bên trong. Ưu thế của Nhân tộc nằm ở chỗ chủ nguyên điểm nắm Tuyền Qua Chư Thiên trong tay và âm thầm hỗ trợ nhân tộc, mang đến đủ loại phúc lợi cho Nhân tộc thông qua Chư Thiên Đạo Diễn.
Đây mới là nguyên do căn bản Nhân tộc cường thịnh không sa sút.
Ầm——
Kỳ tích đã không xảy ra, hài cốt Chư Thiên rơi xuống tế đàn, ngọn lửa đen kịt cuồn cuộn bốc lên, mọi thứ bị ngọn lửa khủng khiếp này quấn lấy đều biến thành hư vô.
Mọi suy nghĩ, đủ loại tạp niệm đều tiêu tan vào hư vô khi thân xác chết đi.
“Nhân tộc chắc chắn sẽ giành được thắng lợi sau cùng, an ủi linh hồn bọn ta!”
“Ha ha ha!!”
“Tai họa đen tối, bản đại gia chờ lũ các ngươi ở phía dưới, sớm thôi, sớm thôi...”
Kiếm Thú ngửa mặt lên trời cười như điên như dại, thân thể đồ sộ sụp đổ tại trong ngọn lửa, dù chỉ còn lại hài cốt xương khô nhưng tiếng cười vẫn không dứt, dẫn tới sự chú ý của không ít Bỉ Ngạn Tai họa đen tối.
“Hừ! Tiếp tục!”
Răng rắc, hư không vỡ vụn, lại một hài cốt Chư Thiên bị rút ra, không hề khác gì so với trước đó, gai nhọn trên đó gai nhọn đều trấn áp kiềm chế tất cả Bỉ Ngạn.
Không chỉ riêng vùng hiến tế nơi đây, cảnh tượng này đang diễn ra cùng lúc trên hàng trăm khu vực hạch tâm của Tai họa đen tối.
Thẳng đến khi hài cốt Chư Thiên thứ chín bị ngọn lửa đen kịt nuốt chửng, trận hiến tế kinh khủng nhất từ trước tới giờ trong vực Đê Ngữ này cũng đến lúc kết thúc.
Tĩnh mịch!
Những âm thanh căm phẫn mắng chửi ồn ào náo động của tế phẩm chỉ còn là im lìm vô hạn, tế đàn vô biên đứng sừng sững trong hư vô, ngọn lửa đen kịt vẫn lặng lẽ chuyển động, khiến khung cảnh nơi đây càng thêm quỷ dị.
Vô số Bỉ Ngạn Tai họa đen tối gắt gao nhìn chằm chằm tế đàn, thậm chí có kẻ quỳ rạp trên đất, miệng lẩm bẩm, dập đầu không ngớt.
Ánh mắt từ căng thẳng mong chờ, đến thấp thỏm lo âu, cuối cùng biến thành tuyệt vọng vô tận lúc ngọn lửa đen tối trên tế đàn hoàn toàn tắt lụi.
“Không thể nào, không thể nào đâu...”
“Xong rồi! Chư vị đại nhân, các ngài thật sự vứt bỏ bọn ta ư? Hay là... các ngài đã ngã xuống cả rồi!?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận