Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 904: Chiến trận vạn thú

Để được gia nhập chiến trường dạng này, tu sĩ cần có tu vi tối thiểu là Thần Văn cảnh (Nguyên Thần cảnh) cảnh giới thứ sáu. Đây là ranh giới mà trước cảnh giới này đều chỉ là đặt nền móng cơ sở, chỉ có đạt đến cảnh thứ sáu mới là thực sự bước vào đại đạo, có thể bắt đầu hiểu và ghi nhớ được thiên địa pháp tắc. Sở dĩ nó trở thành yêu cầu tối thiểu để nhập ngũ là bởi tu sĩ đạt đến cảnh giới thứ sáu mới có thể ngao du, sinh tồn trong Vũ Trụ Hư Không mà không bị ảnh hưởng gì.
Điều kiện môi trường của các chiến trường ở đây đều rất khắc nghiệt, Vũ Trụ Hư Không cô quạnh lạnh giá chỉ mới là thử thách cơ bản bước đầu mà thôi, nếu không thể đi lại trong hư không thì làm sao giết được địch?
Đừng nghĩ những tán tu đó thực lực yếu, đấy chẳng qua là so sánh tương đối với đệ tử của các thế lực lớn, bởi vì điều kiện tối thiểu để tham gia quân đội của các thế lực lớn là cảnh giới thứ bảy tam trọng thiên. Có thể ra chiến trường khốc liệt muộn hơn thì đương nhiên sẽ cố gắng kéo dài hết mức có thể, thực lực càng mạnh, cơ hội sống sót càng lớn.
Đệ tử tông môn có tông môn hoặc gia tộc nâng đỡ, không thiếu thốn tài nguyên tu luyện, đương nhiên không cần sớm gia nhập chiến trường như các tán tu vừa mới đột phá lên cảnh giới thứ sáu liền nhanh chóng ra chiến trường để kiếm tài nguyên tu hành.
Song mỗi bên có cái hay riêng, mặc dù tiền không có, mỗi bước trên con đường tu hành đều chật vật gian nan nhưng tán tu không bị bắt buộc phải nhập ngũ, nếu không có dã tâm lớn thì cả đời không ra chiến trường cũng được, cứ thế sống yên bình qua ngày là xong.
Đệ tử của tông môn và các gia tộc lớn được hưởng thụ nhiều ưu đãi nhưng đi cùng với đó là bị luật lệ bắt buộc phải tham gia quân ngũ. U Đạo Nhất từng nói, năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng lớn là bởi vậy, không thể nào thoát được!
Thiên tài ưu tú có “năng lực” được các thế lực lớn phát hiện và bồi dưỡng, sau đó phải dốc sức thực hiện nghĩa vụ, nếu không càng ngày càng trở nên mạnh mẽ thì sẽ phải chết trên chiến trường!
Đúng là chẳng khác gì nuôi cổ! Tuy tàn khốc nhưng hiệu quả khá tốt, ít nhất Nhân tộc đang ngày càng lớn mạnh, đã có dấu hiệu vượt mặt Dị tộc…
Gầm!
Trấn Thủ yêu Hổ nghển cổ gầm lên, ý chí ngự trị tất cả của Thú Vương bồi hồi trong cơ thể, một ý niệm liên kết với ý niệm của hàng triệu yêu binh.
“Chiến trận vạn thú! Kết!”
Rầm rầm!
Lấy yêu Hổ cao muôn trượng làm trung tâm, một đợt sóng kỳ dị lan ra xung quanh kết nối toàn thể các yêu binh, chiến trận này đã được chúng thao luyện không biết bao nhiêu lần đến độ thuộc nằm lòng, nháy mắt đã kết hợp làm một, tinh khí thần đều như dung hợp lại với nhau.
Thần quang từ từ tan đi, bầy yêu đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một con hổ chín đầu tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi toàn thân dài chừng trăm ngàn trượng.
Cái đuôi như thể trụ chống trời nhè nhẹ phe phẩy làm hư không vỡ vụn.
“Hừ! Lại là cái chiến trận đáng ghét này!”
“Khà khà khà! Cho dù thế các ngươi cũng vẫn phải chết! Ý chí của Thần Chí Cao thì không được phép ngỗ ngược!”
Chiến trận là đòn sát thủ của tu sĩ tu Chân Giới, đem tới tổn thất không thể đo đếm cho Dị tộc, bị toàn thể Dị tộc cực kỳ ghét cay ghét đắng.
Két két két!
Tiếng cọ sát ầm ĩ vang lên, một cánh tay thối rữa đỏ máu thò ra từ vết nứt đỏ, vô số xúc tu thịt lúc nhúc trên cánh tay kết nối với đống thịt rải khắp hư không như thể nhận được một sự tiếp sức nào đó, kéo một cái thật mạnh, một quái vật hình người toàn thân đỏ máu nhảy ra khỏi khe nứt.
“Các con của ta! Ra đây hết đi! Thỏa thích tận hưởng đồ ngon của thế giới này!”
“Chít chít!” “Hì hì!” “Ực ực! Ta đói!”
Rầm rầm!
Một dòng sông đỏ máu phun từ trong khe nứt đỏ ra, một dòng sông hình thành từ vô số cơ thể méo mó, tứ chi không lành lặn, hình người, hình thú, cực kỳ lai tạp, sinh vật quái dị muôn hình vạn trạng nhưng con nào con nấy đều điên cuồng, ý thức thác loạn.
Những sinh vật Dị tộc này dường như không có ý thức riêng, chỉ tỏa ra một sóng ý chí duy nhất là khát khao giết chóc, thôn tính, phá hoại, hủy diệt!
“Khà khà khặc khặc! Giết giết! Ăn hắn!”
Lũ Dị tộc méo mó đông đặc như dòng lũ leo lên đống thịt nhanh chóng bao phủ toàn bộ hư không tiến về phía Hổ chín đầu mà cắn xé.
“Chết đi!”
Quái vật khổng lồ hình người cười nhếch mép, miệng rách ra tận sau mang tai, bộ răng sắc nhọn sáng lên. Nó tung chưởng ấn xuống Hổ Yêu, u thịt trong lòng bàn tay nứt ra một cái miệng vực rộng huếch rộng hoác, lực hút khổng lồ vào trong miệng vực xé rách và nuốt chửng cả hư không.
Yêu Hổ sững ra, cơ thể nó bị lực hút bao trùm, tốc độ tránh né lập tức chậm lại.
Tít tít tít!
Bạch Đông Lâm nhíu mày, ngưng xem trò vui, nhìn dấu ấn Chiến Hồn đang nhấp nháy ánh sáng đỏ liên tục, đưa ý niệm vào thăm dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận