Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1914 - Dị biến tăng đột ngột (3)

“Vùng đất Hôi Tịch đã an toàn, tại sao bọn ta phải rời khỏi đây?”
Có một Bỉ Ngạn không rõ đầu cua tai nheo ra sao, nên mở miệng hỏi lại.
“Không có tại sao cả! Bảo các ngươi đi thì cứ đi đi, nào có nói nhảm nhiều như vậy?”
Một phân thân tha ngã có tính nết hung bạo lớn tiếng mắng mỏ đầy giận dữ, đám người này thực sự không biết tốt xấu, nếu không phải vì tài nguyên thì hắn cũng lười quan tâm đến chuyện sống chết của bọn chúng.
Chẳng qua, ngày này cũng không bao lâu, bởi vì chờ đến lúc phân thân tha ngã bắt đầu bước vào Bỉ Ngạn cảnh là có thể tự mình bóc lột mình rồi, cuối cùng thì những người bên ngoài cũng không hữu dụng bằng chính mình.
“Khụ khụ, các hạ bớt giận, bọn ta rời đi ngay, rời đi ngay đây......”
Bị thập nhất cảnh nổi giận mắng chửi, mặt mo của nhóm Bỉ Ngạn không nhịn được cơn tức, lại chẳng thể đắc tội đối phương, tiếp tục dây dưa lại càng xấu hổ hơn, nên vội vàng lấy Vĩnh Hằng lệnh ra, thúc giục thoát ra khỏi vùng đất Hôi Tịch.
Dòng lũ Tai họa đen tối đã bị tiêu diệt triệt để, tin tức của Bỉ Ngạn đến từ Tai họa đen tối bao trùm đã tán đi hết, sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của Cánh cổng Vĩnh Hằng.
Thực ra, những sinh linh vạn tộc đã trải qua một trận đại chiến này, hoặc nhiều hoặc ít đều gánh chịu thương tích không nhẹ, cũng không có tâm trạng tiếp tục ở lại vùng đất Hôi Tịch, hơn nữa xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên phải vội vã trở về thông báo cho thế lực đứng đằng sau, đồng thời suy nghĩ xem làm thế nào để đối phó tình hình trước mắt.
Lý do họ muốn ở lại cũng chỉ vì muốn nhìn thấy kết cục của cửu đại hung địa, nhưng thế lực thần bí này đã bắt đầu đuổi người, bọn họ tiếp tục cố gắng ở lại cũng không ổn lắm.
Vù vù!
Sương mù rạng rỡ của Vĩnh Hằng lệnh dâng lên trong mỗi một ngõ ngách, sinh linh vạn tộc đều rút lui khỏi vùng đất Hôi Tịch.
“ Bạch đại nhân, đây...... có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không?”
Thương Ngô nắm chặt Vĩnh Hằng lệnh, nét mặt nghiêm túc, nhìn chăm chú vào phân thân tha ngã trước mặt.
Hắn không phải kẻ ngốc, với sự hiểu biết của hắn ta về Bạch đạo hữu, hắn sẽ không làm những việc vô dụng, nếu đã vậy, sự việc trong này chắc chắn không đơn giản.
“Thương Ngô, rời đi đi.”
“ Ngươi không giúp được, ta cũng không giúp được, hết thảy đều giao lại cho bản tôn......”
Phân thân tha ngã vô biên vô tận cùng nhau lên tiếng, tuy chỉ là thấp giọng thì thầm, nhưng âm thanh kết hợp với nhau vang tận mây xanh, chấn động đến mức khiến cho đầu óc Thương Ngô choáng váng.
Âm thanh còn chưa dứt, đông đảo phân thân tha ngã chậm rãi chắp tay trước ngực.
“Diệt——”
Ào ào!
Phảng phất như có tiếng nấc nghẹn ngào ào ào lướt qua, Thương Ngô đứng cô đơn giữa đất trời, không biết tại sao, hắn ta bỗng cảm nhận được một trận rét run, luồng hàn ý này ập đến bất chợt và không có lý do.
“ Bạch, đại nhân!”
“Tuy thực lực Thương Ngô tầm thường, nhưng lại không phải hạng người lòng lang dạ sói, làm sao ta có thể bỏ mặc người ở lại đây một mình?”
Bạch đại nhân là một người ngoài lạnh trong nóng, lương thiện, vì người quên mình, vô cùng cao thượng!
Sắc mặt Thương Ngô nghiêm trang, đứng lặng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xăm, Vĩnh Hằng lệnh trong tay bị ném trên mặt đất nhuốm đầy máu một cách tùy tiện, ánh mắt hắn ta lấp lóe, không biết đang suy tư chuyện gì.
Một lúc sau, hắn ta lấy một cuốn sách tỏa ra ánh sáng lung linh đầy màu sắc từ ngực của mình ra, dùng ngón tay làm bút và nhanh chóng viết lên đó.
Ít nhất……
Cần phải có người nào đó chứng kiến những thành tích vĩ đại của đại nhân, hãy để Thương Ngô ta làm việc này đi!
Người chứng kiến——Thương Ngô.
Toàn bộ ý chí của người quan sát tràn vào bên trong máu siêu thoát tối tăm sâu thẳm, dốc hết sức lực trải rộng.
Tối tăm lầy lội, méo mó hỗn loạn, đây là nơi quỷ dị lật đổ Khái Niệm không gian.
Bạch Đông Lâm lấy lại bình tĩnh, ý chí tránh thoát tất cả tiêu cực khác thường bằng cách phớt lờ hết thảy mọi thứ, trong chớp mắt, ý chí vượt qua mấy vạn siêu niệm đã được trải rộng đến cực hạn, nhưng vẫn không thể chạm vào ranh giới không gian trừu tượng, trong lòng không khỏi có một tí cảm giác bất lực.
“Không sai được, quả nhiên là máu siêu thoát!”
Cảm giác bất lực như vậy khiến Bạch Đông Lâm nhớ lại máu siêu thoát mà bản thân gặp phải bên trong thi hài của thần tượng đại lục lúc đầu, hắn chẳng thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai bên, cảm nhận duy nhất là thâm sâu khó dò, khó mà mô tả.
Khác biệt so với lần trước chính là thực lực của hắn đã chênh lệch một trời một vực, khu vực bị ý chí bao phủ đã trở nên khổng lồ hơn hàng ngàn lần, nhờ vậy mà có thể nắm bắt được càng nhiều thứ hơn.
“Đến rồi!”
Bạch Đông Lâm chấn động tinh thần, quả nhiên không ngoài dự đoán, những tự phù không cách nào mô tả, chỉ có thể làm cho tư duy của hắn quá tải bằng cách cưỡng ép ghi nhớ kia lại xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận