Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 150: Khí tức tà ác cũng dần hóa thành hư vô

“Mẹ nó!” Luồng sáng tà linh màu đen ngây ra.
‘Đầu óc của tên tiểu tử này có vấn đề à? Chưa đánh mà đã tự đốt linh hồn. Con mẹ nó! Có ai đánh nhau như vậy sao?’
Tà linh không chậm trễ nữa, chờ lát nữa thì sẽ bị đốt sạch sẽ mất. Tà linh hóa thành luồng sáng màu đen vọt về phía Bạch Đông Lâm.
“Úm! Ma! Ni! Bá! Mễ! Hồng!”
Bạch Đông Lâm khẽ hé môi, chân ngôn sáu chữ của Phật môn được phun ra. Dưới sự giúp đỡ của thiêu đốt linh hồn, mỗi chữ ra khỏi miệng đều hóa thành một chữ lớn lấp lánh ánh sáng vàng kim. Sáu chữ hợp nhất hóa thành chữ “vạn”. Trong nháy mắt, nó đã bao phủ luồng ánh sáng màu đen, Phật quang chiếu xuống. Tà linh bị giam ở trong đó không thể nào nhúc nhích được.
“A a a…!
Luồng ánh sáng tà linh màu đen hóa thành một bóng dáng đen kịt, ngửa đầu rống giận, giãy dụa kịch liệt. Tự phù “vạn” trên đỉnh đầu hơn lay động.
Bạch Đông Lâm khẽ cau mày, không ngờ tà linh này lại thật sự có chút bản lĩnh nên cũng không gấp gáp, lá bài tẩy của hắn còn nhiều.
Bạch Đông Lâm giơ tay phải lên khẽ vỗ trán một cái, một đạo nhân mặc đạo bào đen trắng bước từ phía sau ra, hai tay linh hồn kim thân tạo thành hình chữ thập và nói: “Làm phiền đạo huynh!”
“Ta và ngươi là một thể, không cần phải như vậy.”
Hai người nhìn nhau cười, không trêu đùa nữa. Đạo nhân bước ra một bước, đi tới trước mặt tà linh rồi ngồi xếp bằng, tay bấm pháp quyết, miệng thì tụng đạo âm: “Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành!”
Chân ngôn chín chữ của Đạo gia vừa ra khỏi miệng là thành bùa chú, mỗi bùa chú lại hóa thành một xiềng xích có màu khác nhau. Chỉ trong nháy mắt, luồng sáng tà linh màu đen bị quấn chặt. Nhờ sự trợ giúp của xiềng xích tự phù “vạn” không hề lay động nữa. Hai người hợp lực trấn áp tà linh một cách chặt chẽ.
“Không! A a a!”
Luồng sáng tà linh màu đen hoàn toàn điên cuồng, khó khăn lắm mới thoát được sự trấn áp của thanh đao màu đen. Không ngờ tiểu tu sĩ Thần Văn Cảnh vốn nghĩ có thể đối phó dễ như trở bàn tay này lại có thủ đoạn kỳ lạ như vậy. Ngay cả ý chí của tà linh mà cũng có thể trấn áp được, đúng là ngoài dự liệu.
“Ngươi có thể trấn áp bản tôn thì đã sao? Ngươi không tiêu diệt được bản tôn đâu. Đợi linh hồn của ngươi thiêu đốt gần như không còn thì bản tôn vẫn có thể thoát ra được.”
Đương nhiên, luồng sáng tà linh màu đen không biết linh hồn thiêu đốt của Bạch Đông Lâm đang dần dần khôi phục, giống như khi thi triển bí thuật “đốt máu” vốn chẳng tiêu hao chút nào có thể tùy ý đốt. Nếu không phải bí thuật “đốt hồn” chẳng những không giúp năng lực cảm ngộ tăng mà còn ảnh hưởng tới nó, Bạch Đông Lâm có thể đốt mười hai canh giờ để chơi.
Đương nhiên, bí thuật này giống với bí thuật “đốt máu”, tiêu hao năng lượng của bản thân nên không thể gây ra “đảo ngược tổn thương”.
Lúc trước, luồng ánh sáng tà linh màu đen bị thanh đao màu đen trấn áp tất cả ý chí. Vì thế tà linh không biết chuyện Bạch Đông Lâm bị thanh đao màu đen chém chết rồi sống lại. Nếu tà linh biết chuyện này thì e rằng sẽ không tới đoạt xá mà trực tiếp trốn thoát. Hôm nay, tà linh tự chui đầu vào lưới nên không còn cơ hội rời đi nữa.
Linh hồn kim thân và đạo nhân liếc nhìn nhau, đồng thời nhắm hai mắt lại bắt đầu đọc kinh siêu độ.
Linh hồn Phật Đà Kim Thân thì dùng vẻ mặt thương xót tụng “Địa Tạng Bồ Tát Bản Nguyện Kinh”.
“Ta nghe như thế này: Một thuở nọ, Đức Phật lên Đao Lợi Thiên để thuyết pháp cho mẫu thân. Lúc bấy giờ, không thể nói không thể nói tất cả chư Phật cùng chư đại Bồ Tát từ vô lượng thế giới trong mười phương đều đến hội họp và tán thán Thích Ca Mâu Ni Phật…”
Đạo nhân mặc đạo bào đen trắng thì lộ ra ánh mắt hiền từ tụng “Thái Ất Cứu Khổ Cứu Nạn Thiên Tôn Siêu Độ Kinh”.
“Vạn vật ngô sinh, vạn linh ngô hóa, gặp khổ gặp ách. Khi phải cứu không cần ngươi phải uy lực, hóa thân cứu độ. Thế giới Đông Phương vui vẻ lâu dài này có đại từ nhân giả, Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn hóa thân như vận số tốt bình thường, vật tùy thanh ứng, hoặc ở thiên cung, hoặc xuống nhân gian, hoặc ở địa ngục hoặc nhiếp quần tà…”
Uy năng khó lường của đạo âm, Phạn âm bao phủ lấy bóng dáng đen sì của tà linh. Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng kia trở nên vặn vẹo, biến ảo hư thực giống như bọt nước. Tà linh cũng không phát được ra tiếng rống giận nữa. Thân thể đen nhánh kia càng lúc càng mờ nhạt, khí tức tà ác cũng dần hóa thành hư vô. Ác niệm tà ý hoàn toàn bị độ hóa chỉ còn lại một luồng ý chí tinh thuần.
Tiếng tụng kinh dừng lại, Linh Hồn Chi Nhãn trên trán bắn ra một luồng sáng màu vàng kim quét sách toàn bộ ý chí, ý niệm chỉ còn lại một mảnh ký ức thuần túy. Thứ này còn chẳng có linh hồn chân linh, đương nhiên không thể nào chuyển thế đầu thai được, chỉ có thể trở thành phế vật bị lợi dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận