Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1929 - Chiến vực Thái A nhập hôi tịch (2)

Điều động toàn bộ chiến vực Thái A, không có chỉ lệnh của người siêu thoát, chính là Đệ Nhất Quân Chủ cũng không dám làm như vậy.
Cái đầu vô cùng vô tận trấn áp thời không tuyệt đối đến mức đọng lại há miệng ra, giữa hàm răng nhọn trắng bệch lạnh lẽo, thông đạo vòng xoáy u ám chậm rãi hiện lên, triệt để cởi mở toàn diện, động tĩnh còn lớn hơn khe nhỏ mượn đường của chủ Tử Ám mượn đường.
Quân lệnh đã ra, không dễ thay đổi.
Đại quân Tai họa đen tối trùng trùng điệp điệp dũng mãnh tràn vào đầu Thái A dưới sự thống lĩnh của tướng lĩnh Bỉ Ngạn, liên miên vô biên, giống như dòng nước lũ đen kịt không nhìn thấy giới hạn cùng cuối.
Tiếng va chạm của giáp vị không dứt bên tai, binh lính đều có vẻ mặt hờ hững, khói mù đen kịt ngưng tụ từ sát ý và oán niệm lượn lờ quanh thân, bọn họ không sợ sinh tử, giết chóc và chinh chiến đã khắc vào sâu trong bản năng.
Quả thế sao?
Hai mắt B Ngạc chân chủ híp lại, thân hình to lớn màu xanh đen ánh lên độ sáng kim loại, suy đoán của hắn ta không sai, chủ Tử Ám hoàn thành nhiệm vụ mà người siêu thoát đại nhân giao cho hắn ta, lúc này sợ rằng vùng đất Hôi Tịch đã không hề giống trước nữa.
"Cuối cùng cũng tới sao?"
Trong khe nứt to lớn của cánh cổng Vĩnh Hằng, khóe miệng Bạch Đông Lâm hơi nhếch lên, trong mắt có bạo ngược lóe ra, ánh mắt của hắn vượt qua vùng đất Hôi Tịch, nhìn thấy dị động của đầu Thái A.
Vù vù!
Sáu vũ khí siêu thoát bị đánh lui kịch liệt rung động, lại phát ra thần quang lấp lánh. Chúng nó như thể bị chọc tức, lại giống như mờ mịt không biết làm sao vì kế hoạch xuất hiện sự khác biệt không thể đoán trước được.
Giết hắn đi!
Người trước mặt phải chết!
Ầm ầm! Rắc --
Thần quan mà vũ khí siêu thoát tỏa ra chớp nháy mịt mờ, hóa thành thân hình mơ hồ vặn vẹo, hoặc nắm chặt, hoặc giơ cao, hoặc chỉ mặt...
Đốt hết khái niệm bản nguyên, trừ khử không tiếc tồn tại, vũ khí siêu thoát phát ra một kích rực rỡ trước nay chưa có, Bạch Đông Lâm đã bị tập trung căn bản là không có cách nào thoát khỏi sự trói buộc của khí ca.
Tất cả khái niệm bên trong khu vực vô biên đều bị tan ra phá hủy dưới một kích này, hiện thực bị triệt để hóa thành hư vô, sâu trong khái niệm hư vô đen kịt một màu chỉ có cánh cổng Vĩnh Hằng đứng vững, thân thể thực sự của Bạch Đông Lâm đứng lặng trong đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào hết thảy, bình tĩnh không lay động, không lo không sợ, thậm chí...
Hắn căn bản cũng không hề có tâm tư muốn tránh né.
"Công kích rất đáng sợ, đến cả ta lúc này cũng không dám nói có thể đón đòn mà không bị thương tổn gì!"
"Ha ha, có điều, chính là để các ngươi giết một lần thì sao chứ?"
Trong mắt Bạch Đông Lâm chứa vẻ trêu tức, không trốn không né, mở rộng hai tay mặc cho vũ khí siêu thoát mang theo quang hoa sáng chói đánh trúng đầu nguồn tin tức của hắn.
Oành!
Một quả cầu ánh sáng chói mắt không cách nào nhìn thẳng chợt hiện ra trong vùng đen kịt, quang huy chiếu sáng sâu trong khái niệm, phá vỡ hiện thực, khiến sinh linh vạn tộc phía sau cánh cổng Vĩnh Hằng hoa mắt thần mê, máu tươi chảy xuống róc rách từ khóe mắt.
Bạch Đông Lâm chết rồi, hắn chết có ý nghĩa, dùng thân thể hoàn toàn thừa nhận công kích sáng chói của vũ khí siêu thoát, tiếp nạp tất cả sức mạnh hủy diệt, tránh cho cánh cổng Vĩnh Hằng bị phá hủy lần nữa rồi triệt để ngã xuống, làm tổn thương tới sinh linh vạn tộc ngoại giới.
Hắn cũng không phải là vì làm màu, lấy bản thân tử vong để trừ khử công kích của vũ khí siêu thoát là lựa chọn tốt nhất lúc này, nếu lựa chọn đối kháng với nó, chỉ bằng dư âm khi giao phong là có thể phá hủy chiến tuyến phong tỏa, sức mạnh phá hư khổng lồ đến từ khái niệm không phải lẽ thường có thể đo lường được.
"Bạch, Bạch đại nhân..."
Lạch cạch!
Thương Ngô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn ta không cảm giác được khí tức ấm áp lấp lánh giống như mặt trời cỉa Bạch đại nhân nữa. Thân thể hắn ta không khỏi mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, cuốn sách tràn ngập chữ viết thần quang rạng rỡ trong tay cũng rớt xuống đất.
"Không!
Không đâu, đại nhân sẽ không chết được đâu!"
Chiến tuyến phong tỏa, các tướng lĩnh Bỉ Ngạn đến từ vạn tộc nhìn nhau, bị cảnh trước mắt làm cho hơi ngẩn ra, sự tồn tại với khí tức kinh khủng, không biết là địch hay là bạn kia hình như đã vẫn lạc rồi?
Hơn nữa, hình như hắn đang bảo vệ cánh cổng Vĩnh Hằng?
Thân hình đứng lặng trong khe kia, lấy cảm giác của Bỉ Ngạn bọn họ cũng không có cách nào phân biệt được lai lịch của kẻ đó, đơn giản là sức mạnh dòng xoáy đã che đậy khí tức Nhân tộc của Bạch Đông Lâm.
Trong lòng dâng lên rất nhiều nghi hoặc, hình như cũng khó cởi bỏ được, bởi vì người nọ đã chết!
Chúng Bỉ Ngạn còn chưa phục hồi tinh thần từ trận giao chiến kinh khủng kia thì vẻ mặt lại đột nhiên biến đổi, thông qua trận pháp cảm giác bố trí bên trong chiến tuyến, bọn họ bắt được dao động dị thường đến từ đầu Thái A.
Bạn cần đăng nhập để bình luận