Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 218: Cơn lốc kiếm quang bùng nổ

Bạch Kiếm Ca đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, ném Nhân Đồ ra ngoài, tay kết kiếm quyết. “Sơ Lâm – Kiếm Nhận Phong Bạo!”
Gió lớn nổi lên!
Chỉ nháy mắt mà lĩnh vực kiếm quang vô tận vô biên do Quy Khư kiếm quyết biến thành đã bị dẫn động, dung hợp với vô số kiếm ý mà Bạch Kiếm Ca đã kích phát. Chúng lập tức hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ nối liền cả trời đất!
Ánh mắt Bạch Kiếm Ca đầy vẻ cảnh giác. Chiêu thức này ngay cả hắn ta cũng chưa hoàn toàn nắm giữ được. Mấy trăm loại kiếm ý bắn loạn xạ trong cơn lốc.
Chúng va chạm rồi dung hợp với nhau.
Trong tình huống này, kiếm ý khác nhau sẽ tạo ra những biến hóa không thể khống chế được!
Chiêu này chẳng phân biệt địch ta!
Cơn lốc kiếm quang càng lúc càng lớn, bên trong là ánh sáng đủ mọi màu sắc, ẩn ẩn truyền ra một luồng dao động không tên.
Trong hư không, ba tu sĩ Pháp Tướng Cảnh lại không thể đứng vững nổi, sức hút kinh khủng đang níu chặt lấy bọn họ. Khoảng cách giữa họ và cơn lốc quá gần, gần như là nằm ngay trong vòi rồng, ngay cả công kích của bọn họ cũng bị nó hút mất.
Sắc mặt Bạch Kiếm Ca tái nhợt, lóe người nhanh chóng rời xa cơn lốc. Đông đảo hắc y nhân cũng quay đầu bỏ chạy!
Âm thanh lớn nhất, hay nhất trên đời chính là im lặng.
Bắt đầu từ trung tâm cơn lốc, mọi âm thanh trong hư không đều lặng lẽ biến mất. Cơn lốc kiếm quang nháy mắt đã nổ tung, vết nứt không gian lan ra chằng chịt. Hắc y nhân nào bị dư âm quét qua đều trực tiếp hóa thành không khí, ngay cả Chân Linh cũng bị diệt sạch. Thậm chí là đại trận phong cấm chỗ này cũng bị dư âm phá hủy trong nháy mắt.
Không xong rồi! Trong hư không, sắc mặt ba tu sĩ Pháp Tướng Cảnh đã hoàn toàn thay đổi. Bọn họ nhanh chóng thúc giục Pháp Tướng để chúng bao quanh toàn thân rồi sử dụng tất cả sức lực vọt về phía trước, cố hết sức để mong có thể thoát khỏi sự cắn nuốt của cơn lốc.
Ầm ầm!
Qua một lúc lâu mới có tiếng động thật lớn truyền đến, vang vọng cả đất trời. Toàn bộ hư không đều bị nghiền nát. Không gian của loại tiểu thế giới như vậy đúng là có hơi yếu thật.
Dù cơn lốc kiếm quang bùng nổ trong hư không nhưng mặt đất cũng bị nổ ra một cái hố khổng lồ, sâu tới nghìn trượng!
Rắc!
Một cánh tay xuyên qua lớp đất, Bạch Kiếm Ca bò ra từ đống phế tích. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, khí tức lại vô cùng yếu ớt. Mái tóc dài bạc trắng đã rối bời, trường bào trắng tinh cũng dính đầy vết bẩn.
Mày kiếm của Bạch Kiếm Ca hơi nhíu lại, định vận chuyển Chân Nguyên loại bỏ mấy vết bẩn thì mới phát hiện cơ thể đã cạn kiệt, Khí Hải tàn tạ không chịu nổi. Bên trong không còn bất kỳ một tia Chân Nguyên nào, trên mặt Bạch Kiếm Ca không khỏi lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Hắn ta đứng dậy, dựa vào một tảng nham thạch rồi từ từ ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn đám hắc y nhân đang dần bao vây mình. Một lát sau, ba bóng người chật vật từ hư không hạ xuống. Áo bào rách tung toé, sắc mặt trắng bệch… không phải ba tên Pháp Tướng Cảnh thì còn ai vào đây nữa.
Ba người bọn họ đứng gần cơn lốc kiếm quang nhất, dù đã hết sức tránh né nhưng vẫn bị thương không nhẹ.
Hơn mười ngàn hắc y nhân tới giờ đã chết gần hết, chỉ còn lại chưa đến hai nghìn người. Năm tu sĩ Pháp Tướng Cảnh cũng chỉ còn có ba, lại còn bị thương rất nặng nữa chứ. Tất cả mọi chuyện đều do tên kiếm tu Nguyên Thần Cảnh đang ngồi trước mắt tạo thành.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào kiếm tu áo trắng đang ngồi tựa người vào một tảng nham thạch. Ánh mắt người nào người nấy đầy vẻ cảnh giác, giống như đây không phải một kiếm tu Nguyên Thần Cảnh mà là một con hung thú sẽ cắn xé người khác!
Bạch Kiếm Ca đã đến cực hạn, hắn ta khẽ vuốt ve trường kiếm xanh lục trong ngực rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt vô hồn. Cuối cùng vẫn là sư tỷ ở cùng ta, phải không?
Bạch Kiếm Ca thu hồi ánh mắt, nhìn đám người đang chậm rãi đến gần.
Ánh mắt hắn ta từ từ trở nên băng lãnh cực điểm.
Muốn linh hồn, muốn Chân Linh của ta đúng không?
Vậy thì cho các ngươi!
Ý niệm của Bạch Kiếm Ca chìm xuống chỗ sâu nhất trong Nguyên Thần. Ở hạch tâm linh hồn của hắn ta có một thanh trường kiếm vô hình vô chất, nó giống y như một con cá hoạt bát, bay tới bay lui quanh Chân Linh.
Ý niệm của Bạch Kiếm Ca dần lan về phía trường kiếm.
Đôi môi khô khốc chậm rãi mở ra, âm thanh đứt quãng nhưng rét lạnh đến cùng cực.
“Chung Yên – Kiếm…”
Vụt…
Tiếng xé gió truyền đến, chỉ thấy một thanh đại đao đen nhánh thoáng cái đã vượt qua cả đám người.
Keng!
Cắm thẳng xuống trước người Bạch Kiếm Ca. Thân đao quanh quẩn đao ý phá diệt khủng bố, dường như nó đang ẩn ẩn bảo vệ Bạch Kiếm Ca.
Bạch Kiếm Ca sửng sốt, ngừng động tác sâu trong linh hồn lại, đưa mắt nhìn về phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận